Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1087

Uống hết một ly nước mật ong, Cố Phong cảm giác lại càng khó nhịn hơn.

Diệp Ninh lại lột một trái quýt đưa đến bên miệng của anh.

Đây chính là quýt do chính cô đút, sao Cố Phong có thể không ăn được chứ.

Cứ như thế, anh lại ăn hơn nửa trái quýt.

“Tiểu Ninh, hay là em gọi Tiểu Đống về đi.”

Cố Phong thật sự không nhịn được nữa, cẩn thận thương lượng với Diệp Ninh.

Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt khó chịu, không lẽ chỉ có hai người bọn họ ở chung với nhau không tốt sao?

“Tính cách của Tiểu Đống như thế, không ở yên trong phòng bệnh được, cứ để nó đi ra ngoài chơi đi.”

Cố Phong méo mặt.

Lại vài phút sau, anh lại không thể không nói với Diệp Ninh: “Em có thể gọi y tá đến không?”

Cuối cùng Diệp Ninh cũng nhận ra sắc mặt của anh khác thường hỏi: “Làm sao thế, anh khó chịu ở chỗ nào sao?”

Thần kinh của cô lập tức căng thẳng.

Cố Phong vội vàng lắc đầu: “Không phải khó chịu, em đi gọi y tá đến giúp anh đi.”

Diệp Ninh không rõ nếu anh không khó chịu thì vì sao còn phải gọi y tá đến chứ?

Cô khó hiểu nhìn tới nhìn lui trên người anh.

Cố Phong rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Diệp Ninh tìm tòi nghiên cứu không phát hiện ra cái gì, chỉ đành phải di chuyển xe lăn đi ra phòng bệnh, gọi y tá.

TBC

Y tá nhanh chóng đến nơi này, nhưng Cố Phong phải đối mặt với nữ y tá và Diệp Ninh, lại càng không mở miệng ra được.

“Tiểu Ninh, em đi ra ngoài trước có được không?” Cố Phong thương lượng.

Gương mặt Diệp Ninh vô cùng căng thẳng, tăng thêm âm lượng: “Rốt cuộc thì anh bị làm sao thế?”

Y tá cũng nhìn chằm chằm vào anh.

Một giây.

Hai giây.

Cố Phong biết dựa theo tính cách của Diệp Ninh, nếu anh không nói ra thì cô chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, gian nan mở miệng nói: “Anh muốn đi vệ sinh.”

 

Diệp Ninh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cố đè khóe môi đang điên cuồng muốn nhếch lên xuống.

Bình nước tiểu đặt ngay dưới giường, y tá đang định đi lấy, đã bị Diệp Ninh cản lại.

“Để tôi chăm sóc cho anh ấy là được rồi.”

Y tá nghe cô nói như thế, nhanh chóng rời đi.

Diệp Ninh vô cùng “bình tĩnh” oán trách Cố Phong: “Còn không phải là đi vệ sinh sao, anh cứ nói thẳng với em là được, làm phiền y tá làm gì chứ.”

Cô vừa nói vừa nhướng người ra khỏi xe lăn, cầm bình nước tiểu đặt dưới giường bệnh lên.

Gương mặt đầy vết thương của Cố Phong đỏ ửng, kết quả cuối cùng vẫn cứ là như thế.

Diệp Ninh nhanh chóng xốc chăn đang đắp trên người của anh lên.

Cố Phong hoảng sợ, giống như gặp được kẻ địch cực mạnh: “Em làm gì đó?!”

Diệp Ninh nghiêm mặt nói: “Hứng nước tiểu cho anh đó.”

“Không, không, không, anh có thể, có thể tự làm được.” Cố Phong trực tiếp biến thành kẻ cà lăm.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh thấy anh xấu hổ như thế, đột nhiên muốn trêu chọc anh.

“Anh hành động bất tiện như thế, lỡ như bất cẩn đổ lên người thì phải làm sao đây? Để em giúp anh cho.”

Nói xong không ngờ thật sự vươn tay về phía quần của anh.

Chỉ cần hiện tại Cố Phong có thể nhúc nhích thì chắc chắn sẽ từ trên giường bệnh nhảy b.ắ.n lên.

Hiện tại anh lại chỉ có thể dùng tay túm quần, có vẻ vô cùng khoa trưởng.

“Anh làm được, anh thật sự có thể làm được!”

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ xấu hổ như bây giờ.

Diệp Ninh cố ý nhíu mày nói: “Đừng có nói là anh đang xấu hổ đó nha? Đã đến mức này rồi, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều như thế. Với lại em cũng không phải là chưa từng nhìn thấy cơ thể của anh.”

Dù sao thì bọn họ cũng đã làm vợ chồng được một năm, lại còn từng tiếp xúc thân mật vài lần với nhau.

Lần này thì không chỉ mặt, đến cả cổ, lỗ tai của Cố Phong cũng đã đỏ bừng.

Thật sự là quá bị động!

“Lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại, hiện tại thật sự không cần!”

Anh lại tăng thêm âm lượng từ chối lần nữa.

Diệp Ninh nhìn thấy anh mặt đỏ tai hồng, đùa như thế cũng đã đủ rồi, lúc này mới đưa bình nước tiểu cho anh.

 
Bình Luận (0)
Comment