Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1086

“Anh không biết đâu, lúc đó khi tôi nhìn gương mặt tròn vo của cô ấy, lại giống như nhìn thấy nó đang tỏa ra ánh sáng chói mắt vậy. Tôi còn nghĩ, tại sao lại có một cô gái đáng yêu như thế chứ?” Giang Húc Đông hoàn toàn không che giấu tình cảm với Diệp Ninh, bởi vì sau ngày hôm nay, anh ấy sẽ không bao giờ nhắc đến với bất cứ người nào nữa.

Cố Phong cười khổ.

Giang Húc Đông nhìn thấy rõ mỗi một phản ứng của anh, hít một hơi thật sâu.

“Diệp Ninh thật sự là một cô gái rất tốt, nếu cô ấy lựa chọn tôi, tôi chắc chắn sẽ dốc hết tất cả mọi thứ để mang đến hạnh phục cho cô ấy. Nhưng mà tôi lại không có phúc phần này, sau này anh phải đối xử với cô ấy thật tốt đó.”

Cố Phong ngơ ngẩn, lời nói rõ ràng lại vô cùng thẳng thừng, nhưng anh lại giống như nghe không hiểu lắm.

Lúc này Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu đang đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.

Ngô Hàm Nhu rõ ràng rất nôn nóng, đầu tiên là liên tục đi tới đi lui, sau đó đứng lại trước cửa, muốn thử xem có thể nghe được Giang Húc Đông nói cái gì với Cố Phong hay không.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Ngô Hàm Nhu chưa hề chuẩn bị suýt chút nữa đã ngã lên người Giang Húc Đông rồi.

Chờ cô ta phản ứng lại, lập tức quan sát vẻ mặt của Giang Húc Đông.

Không tốt cũng không xấu.

“Anh, anh nói chuyện xong rồi hả?”

Giang Húc Đông gật đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Ninh.

“Sau này cô cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đó.”

Diệp Ninh lạnh nhạt lên tiếng nói: “Được rồi.”

Giang Húc Đông cười thật lòng, cuối cùng ra hiệu với Ngô Hàm Nhu: “Em đưa anh ra ngoài đi.”

Ngô Hàm Nhu đương nhiên là cầu còn không được, đầu tiên là đưa Diệp Ninh vào phòng bệnh trước, sau đó mới đi ra tìm Giang Húc Đông.

Cố Phong nằm trên giường bệnh, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Diệp Ninh thuận miệng hỏi: “Anh Giang nói gì với anh đó?”

Cố Phong muốn nói lại thôi, bởi vì anh thật sự không xác định những gì Giang Húc Đông nói là có ý gì, có phải thật sự đúng như những gì anh đang nghĩ hay không?

 

Diệp Ninh nhìn thấy anh rối rắm như thế nói: “Nếu khó xử thì không cần nói.

Cố Phong chỉ nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn thấu cõi lòng của cô.

Diệp Ninh vẫn luôn ở lại trong phòng bệnh ăn cơm chiều với Diệp Đống.

Cố Phong muốn cô về phòng bệnh của mình nghỉ ngơi, lại bị Diệp Ninh từ chối. Hiện tại trời đã tối, anh lại thúc giục lần nữa: “Em mau về nghỉ ngơi đi, bên anh có Tiểu Đống giúp đỡ là được.”

Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ, bảy giờ mười lăm phút.

“Còn chưa trễ mà. Về phòng bệnh em cũng chỉ có một mình, nhàm chán lắm.”

“Nhưng mà cơ thể của em...”

“Còn khỏe chán.” Diệp Ninh tràn ngập tinh thần.

Vẻ mặt của Cố Phong có chút quái lạ, theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Đống ở bên cạnh.

Diệp Ninh ở lại thêm một lúc, anh đương nhiên cũng rất vui.

Nhưng mà người đều có ba việc gấp, mới sáng sớm Diệp Ninh đã đến đây, cho dù anh rất có thể nhịn nhưng cũng không thể nhịn suốt ngày được.

Diệp Đống lập tức đón nhận được ánh mắt của Cố Phong nói: “Chị, em đi ra ngoài đi dạo nha.”

Nói xong không ngờ còn cho Cố Phong một ánh mắt cầu khen thưởng.

TBC

“...”

Khóe miệng Cố Phong hơi run rẩy, anh thật sự không có ý đó.

Anh vừa định giải thích, Diệp Đống cũng đã chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió.

Cố Phong đột nhiên cảm thấy không còn thiết tha gì cõi đời này nữa.

Bụng anh căng trướng, mà anh lại không thể đi đứng, trừ phi bảo Diệp Ninh giúp đỡ, nhưng mà cho dù có đánh c.h.ế.t anh thì anh cũng không nói nên lời.

“Nè, anh uống ly nước mật ong giải khát đi.” Diệp Ninh săn sóc đưa ly nước mật ong vừa mới pha xong đến bên miệng của anh.

Lời từ chối đã đến bên miệng của Cố Phong, nhưng vừa há miệng ra đã nghe theo lời của Diệp Ninh, uống nước mật ong vào bụng.

 
Bình Luận (0)
Comment