Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1093

Buổi chiều, cuối cùng Cố Phong cũng tỉnh ngủ.

Thứ đầu tiên ập vào trong mắt chính là nụ cười của Diệp Ninh.

“Chào buổi sáng.”

Diệp Ninh cố ý chào hỏi với anh như thế.

Tuy rằng Cố Phong ngủ lâu có hơi ngu ngốc, nhưng cũng biết hiện tại cũng đã không còn sớm nữa rồi.

“Mấy giờ rồi?”

Diệp Ninh nghịch ngợm nói: “Chắc khoảng ba bốn giờ đi.”

Cố Phong thật sự không ngờ anh lại ngủ lâu như thế.

Diệp Ninh tiếp tục hỏi: “Tối hôm qua anh bị mất ngủ sao?”

Cố Phong lúng túng ho khan nói: “Anh suy nghĩ một vài thứ, cho nên không ngủ ngon.”

Diệp Ninh cũng không nghi ngờ: “Sau này buổi tối anh đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân nữa.”

Cố Phong có chút chột dạ gật đầu.

Mãi đến khi bên kia giường bệnh truyền đến tiếng nói của Ngô Hàm Nhu: “Anh Cố, anh có muốn uống nước không?”

Lúc này Cố Phong mới để ý thấy cô ta cũng đang ở đây.

Không đợi anh trả lời, Ngô Hàm Nhu đã tự ý cầm ly nước đưa đến bên miệng của anh.

Cố Phong cũng không thể không uống.

Đến lúc này Diệp Ninh vốn dĩ cũng không có cảm giác đặc biệt gì, mãi đến khi Cố Phong uống nước xong, có một giọt nước dừng lại trên khóe môi của anh, không ngờ Ngô Hàm Nhu còn trực tiếp vươn tay lau đi cho anh.

Cố Phong hoàn toàn không hề đề phòng, cũng hoàn toàn không ngờ rằng cô ta sẽ làm như thế. Mãi đến đến khi khóe môi truyền đến cảm xúc bị ma sát, lập tức hoảng sợ, nhanh chóng xoay mặt đi.

Ánh mắt của Diệp Ninh hơi khựng lại, đáy mắt lộ ra chut âm u, sau đó lập tức nghĩ đến mấy lời Diệp Đống từng nhắc nhở cô lúc trước.

Một giây trước, cho dù có nói như thế nào thì cô cũng sẽ không tin Ngô Hàm Nhu sẽ có ý đồ gì đó với Cố Phong.

Nhưng mà hành vi lúc nãy, đến cả bạn bè bình thường cũng đều sẽ không thể làm ra.

 

Huống chi Ngô Hàm Nhu lại là người có tính cách cực kỳ lạnh nhạt, chắc chắn sẽ không làm ra hành vi quá thân mật với một người đàn ông không quá quen thuộc.

Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ xấu hổ.

Ngô Hàm Nhu lại giống như hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không ổn, buông ly nước xuống, lại tiếp tục quan tâm dò hỏi: “Anh Cố, anh cũng ngủ suốt một ngày rồi, chắc cũng đói bụng rồi đúng không? Tôi đi mua ít đồ ăn cho anh.”

Cố Phong bất an nhìn về phía Diệp Ninh, thật ra trong lòng cũng rất ngơ ngác.

Trên mặt Diệp Ninh không có bất cứ biểu cảm gì.

“Được rồi, vậy cô đi đi.” Cố Phong chọn một câu trả lời, chỉ vì muốn nhanh chóng làm Ngô Hàm Nhu rời đi.

Cố tình Ngô Hàm Nhu cũng không chịu đi ra ngoài ngay, mà lị bắt đầu liệt kê nói: “Bác sĩ nói trong khoảng thời gian gần đây anh tốt nhất là nên ăn đồ ăn nhẹ thôi, vậy thì ăn cải luộc đi, lại thêm một phần trứng gà mộc càn. Cháo thì ăn cháo gạo kê táo đỏ đơn giản thôi, cuối cùng lại kèm thêm một phần dưa muối bát bảo, có được không?”

Hiện tại Cố Phong không có tâm trạng nghiên cứu xem phải ăn cái gì, chỉ lo nhìn gương mặt càng lúc càng thêm âm u của Diệp Ninh.

“Được, cứ theo ý cô là được.”

Anh nhanh chóng có lệ một câu, suýt chút nữa viết mấy chữ mau đi đi lên trên mặt.

Ngô Hàm Nhu được câu trả lời khẳng định, lúc này mới không chút hoang mang đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, hơn nữa còn là yên lặng đến đáng sợ.

Cố Phong cảm thấy hình như anh nên giải thích gì đó, nhưng mà lại không biết nên giải thích như thế nào?

Cuối cùng vẫn là Diệp Ninh lên tiếng trước: “Anh thân với Ngô Hàm Nhu như thế từ lúc nào vậy?”

“Tụi anh không có thân nhau gì hết.” Cố Phong trả lời rất dứt khoát.

“Tụi anh?” Diệp Ninh bực bội nhướng mày.

TBC

Cố Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không phải tụi anh, là anh và cô ta không có quen thuộc gì cả.”

Đây thật sự là lời nói thật lòng!

Diệp Ninh lại cứ lo tự nói chuyện một mình: “Em cũng không để ý, không biết cô ấy bắt đầu gọi anh là anh Cố từ lúc nào thế.”

Chẳng lẽ thật sự bị tên Diệp Đống kia nói trúng rồi sao?

“Chỉ là một cái xưng hô thôi mà, chắc cũng là vì nghĩ đến tình cảm giữa em và cô ta đó.”

Trong lòng Cố Phong cũng rất khó chịu, nhất là khi anh nghĩ đến cảnh gặp được Ngô Hàm Nhu trong rừng lần trước.

 
Bình Luận (0)
Comment