Lúc đó Lôi Vĩnh Minh cũng nói anh ta cảm thấy thái độ của Ngô Hàm Nhu đối với anh rất khác thường, nhưng mà anh hoàn toàn không hề nghĩ đến phương diện kia.
Hiện tại thấy Diệp Ninh nghi ngờ, trong lòng anh cũng có chút chột dạ.
Nhưng mà giây tiếp theo Diệp Ninh lại đột nhiên mỉm cười: “Em cũng chưa nói cái gì, anh căng thẳng như thế làm chi?”
“Anh? Căng thẳng hả?” Cố Phong thề thốt phủ nhận, nhưng mà lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Diệp Ninh di chuyển xe lăn, dưới ánh nhìn chăm chú của anh, lại cầm lấy ly nước mà anh vừa mới uống qua, lại đưa đến bên miệng của anh.
Cố Phong hoàn toàn không đoán được cô muốn làm cái gì?
Diệp Ninh bắt chước cách nói chuyện của Ngô Hàm Nhu nói: “Anh có muốn uống nước không? Anh Cố.”
Khóe miệng Cố Phong liên tục run rẩy, thật sự là dở khóc dở cười.
“Tiểu Ninh, em đừng có nói đùa nữa được không?”
Anh thật sự sắp bị hù c.h.ế.t rồi.
“Anh Cố, anh chỉ uống nước của người ta, không uống nước của em sao?”
Diệp Ninh mở miệng là anh Cố, ngậm miệng cũng là anh Cố, làm da gà trên người Cố Phong dựng hết cả lên.
“Anh uống.”
TBC
Anh nhanh chóng mở miệng, uống hết lượng nước còn sót lại trong ly.
Diệp Ninh đương nhiên không có ý định kết thúc nhanh như thế, cũng cố ý đi lau khóe miệng của anh.
Vốn dĩ cô chỉ là muốn đùa một chút để dọa anh mà thôi.
Nhưng mà không ngờ rằng lần này Cố Phong lại quên mất đi né tránh, cho nên cô trực tiếp sờ đến khóe miệng của anh.
Ánh mắt Cố Phong lập tức trở nên tối đen.
Tim Diệp Ninh cũng đập nhanh hơn, ngón tay khựng lại ở nơi đó.
Lúc này trong mắt của hai người cũng chỉ có lẫn nhau.
Ngay từ đầu cô chỉ muốn trêu chọc anh một chút mà thôi.
Cố Phong gian nan nâng tay lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Diệp Ninh cũng không né tránh, cũng không kháng cự, ngoan ngoãn để mặc anh lôi kéo như thế.
Bầu không khí mập mờ âm thầm lan truyền giữa hai người bọn họ.
Mãi đến khi bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân của người khác đi ngang qua, Diệp Ninh mới hoàn hồn, đỏ mặt rút tay về.
Lần này Cố Phong thật sự cảm nhận được tình cảm của Diệp Ninh đã thay đổi một cách vô cùng rõ ràng.
Nhận tri này làm anh giống như được một nguồn hạnh phúc cực lớn bao vây lấy.
Lúc này Diệp Ninh lại đột nhiên xụ mặt, nghiêm trang nói: “Anh cũng đừng hiểu lầm em, em cũng không phải cố ý muốn dê xồm anh.”
Cố Phong cười cười, mi mắt cong cong, tâm trạng rất vui vẻ.
“Cho dù bị dê xồm thì anh cũng rất sẵn lòng.”
Diệp Ninh bị câu nói đơn giản của anh trêu chọc, chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cố Phong cảm nhận được hành vi của Diệp Ninh, trái tim của anh lại đập điên cuồng.
Thình thịch! Thình thịch!
Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Cố Phong căng thẳng đến mức quên cả hít thở.
Khi cánh môi mà anh ngày nhớ đêm mong cách anh gần trong gang tấc, anh theo bản năng nhắm mắt lại.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cảm xúc dịu dàng trong dự đoán cũng không đên, Diệp Ninh đột nhiên thay đổi phương hướng, nghiêng người kéo một sợi tóc đang rơi xuống bên tai anh lên.
Cố Phong còn chưa biết đã xảy ra cái gì, cô cũng đã lại kéo dãn khoảng cách với anh, bình tĩnh nói: “Có một sợi tóc.”
Cố Phong nhanh chóng mở to mắt, nhìn thấy sợi tóc trong tay Diệp Ninh, ý thức được mình đã hiểu lầm.
Mặt anh lập tức đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.
Chắc lúc nãy anh không có biểu hiện quá rõ ràng rằng anh muốn được cô hôn đâu nhỉ?