“Sao mặt anh lại đỏ như thế? Nóng quá hả?”
Diệp Ninh nhìn gương mặt đỏ bừng của Cố Phong, biết rõ còn cố hỏi.
“Có, có lẽ là vậy.” Cố Phong đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
“Có cần em quạt cho anh không?” Diệp Ninh nói xong lại đến gần anh.
“Không cần! Không cần!” Lần này Cố Phong kích động từ chối, thật sự không chịu nổi sự trêu chọc này của cô.
Diệp Ninh nhìn phản ứng của anh, cố đè khóe miệng đang điên cuồng cong lên của mình.
Tại sao trước kia cô lại không phát hiện ra rằng anh là một người đáng yêu lại dễ xấu hổ như thế chứ?
Cố Phong cũng cảm thấy rất muốn chết, lúc trước Diệp Ninh chưa bao giờ chủ động với anh như thế.
Anh ước gì vết thương trên người mình nhanh chóng khang phục, như vậy mới có chút cơ hội chống đỡ được.
Một tiếng đồng hồ sau, Ngô Hàm Nhu mang theo đồ ăn quay về.
Diệp Ninh nhìn đồng hồ, sáng nay Diệp Đống nói muốn đi ra ngoài đi dạo, vậy mà đến giờ vẫn còn chưa về.
Tuy rằng Diệp Đống đã là người trường thành, sẽ không đi lạc, nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Diệp Đống thì đang được Mục Văn Hạo chỉ dẫn, trải nghiệm thử cái gì gọi là cuộc sống ngợp trong vàng son.
Sau khi cậu lên xe của Mục Văn Hạo, Mục Văn Hạo đầu tiên là dẫn cậu đến trung tâm thương mại lớn nhất kinh thành để mua quần áo.
Từ đầu đến chân, toàn bộ đều trở nên rực rỡ.
Diệp Đống mặc bộ quần áo trị giá bốn con số, cảm giác mình đi bộ thôi cũng đã trở nên cực kỳ khác thường rồi.
Sau đó Mục Văn Hạo lại dẫn cậu đến phòng ca múa phồn hoa nhất.
Khi cậu nhìn thấy một chai nước bình thường trong thực đơn cũng có giá mấy chục đồng thì lại càng nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất của phòng ca múa, vừa nếm thử thức ăn ngon mà cậu không gọi ra được tên, vừa thưởng thức biểu diễn ca múa vô cùng hấp dẫn trên sân khấu.
Diệp Đống đi đến nơi này, cảm giác giống như mọi phiền não đều đã biến mất.
“Anh Mục, anh thường xuyên đến nơi này chơi sao?”
Mục Văn Hạo cực kỳ quen thuộc với nơi này, rõ ràng chính là khách quen.
Cậu đã biết Mục Văn Hạo rất giàu có, nhưng mà đến ngày hôm nay cậu vẫn phải đổi mới nhận tri về khái niệm giàu có này.
TBC
“Tôi có mở một phòng ca múa giống như thế này ở huyện thành, cho nên sau khi đi ra ngoài cũng thích đến mấy nơi tương tự để xem thử, quan sát học hỏi sở trường kinh doanh của người khác.”
Mục Văn Hạo vừa giải thích vừa chậm rãi nhấm nháp rượu vang đỏ trong ly.
Diệp Đống nghe nói anh ta cũng có một cái phòng ca múa như thế, trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ.
Không bao lâu sau, cậu đã bị mấy người phụ nữ ăn mặc hở hang trên sân nhảy hấp dẫn.
Đường cong phập phồng được vải dệt bó sát người phô bày rõ ràng ra ngoài.
Ở dưới quê chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn thấy được cảnh này.
Mục Văn Hạo nhìn thấy rõ mỗi một phản ứng của cậu hỏi: “Thích sao?”
Diệp Đống vội vàng thu hồi tầm mắt, giấu đi vẻ xấu hổ.
“Chỉ là tùy tiện nhìn xem mà thôi. Nếu ở chỗ chúng tôi có ai ăn mặc như thế, chắc chắn sẽ bị mắng chết.”
“Ha ha ha. Đó là bởi vì phong tục ở nông thôn quá bảo thủ, xã hội hiện tại đều đang đề xướng ăn mặc tự do.”
Mục Văn Hạo hoàn toàn ngó lơ những người phụ nữ kia.
Diệp Đống không khỏi cảm thán nói: “Nếu không thì tại sao lại có nhiều người muốn vào thành như thế chứ, cuộc sống này sung sướng hơn ở trong thôn rất nhiều lần.”
Mục Văn Hạo không nói gì.
Chờ đến khi Diệp Đống ăn xong, Mục Văn Hạo lập tức dẫn cậu ra khỏi phòng ca múa.
Lúc này Diệp Đống mới phát hiện đã khá trễ rồi.
“Anh Mục, tôi phải đi về rồi, nếu không chị của tôi sẽ lo lắng.”
Tuy rằng hiện tại cậu còn cảm thấy chưa đã thèm, nhưng dù sao cũng sẽ không vì chút chuyện chơi đùa mà đánh mất lý trí.
Mục Văn Hạo nhìn thoáng qua nói: “Không cần sốt ruột, tôi còn có một bất ngờ khác cho cậu đó.”