Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1096

Diệp Đống nghe nói có bất ngờ, hai mắt lập tức sáng lên.

Nếu đã là bất ngờ, vậy chắc cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu nhỉ?

“Vậy tôi lại ở lại thêm một lúc nữa vậy.”

Mục Văn Hạo đã dự đoán được từ trước, như cười như không nói: “Lên xe đi.”

Trên đường đi, Diệp Đống dùng khóe mắt liên tục quan sát Mục Văn Hạo.

Cậu cũng đang đoán xem rốt cuộc thì bất ngờ mà anh ta nói là cái gì?

Không bao lâu sau, xe của Mục Văn Hạo đã dừng lại trước cửa một căn nhà kiểu tây.

Diệp Đống xuống xe cùng với anh ta.

Mục Văn Hạo đi ở phía trước, vừa đi vào đã có hai người phụ nữ trung niên khá xinh đẹp bước lên đón.

Mục Văn Hạo hạ thấp giọng thì thầm gì đó bên tai người phụ nữ trung niên kia.

Người phụ nữ trung niên kia lập tức ngầm hiểu, đảo mắt nhìn về phía Diệp Đống.

Diệp Đống bị bà ta nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Sau đó lập tức nghe được người phụ nữ trung niên kia nói với Mục Văn Hạo: “Ông chủ Mục, anh cứ yên tâm đi, tôi bảo đảm sẽ tiếp đãi khách của anh thật tốt.”

Diệp Đống không hiểu bọn họ nói thế là có ý gì.

Mục Văn Hạo ra hiệu với cậu: “Cậu đi lên lầu với chị Vương đi.”

Diệp Đống ngơ ngác: “Chỉ có một mình tôi đi thôi hả?”

Đến tận lúc này, trong đầu của cậu vẫn cứ nghĩ đến chuyện, rốt cuộc thì đó là bất ngờ gì?

Không đợi Mục Văn Hạo trả lời, người phụ nữ trung niên kia đã nhiệt tình kéo cánh tay của Diệp Đống.

Diệp Đống hoảng sợ, theo bản năng muốn kéo dãn khoảng cách với bà ta.

“Anh trai, đi lên lầu với tôi đi, bảo đảm sẽ làm anh bất ngờ.”

Diệp Đống nghe được hai chữ bất ngờ, cũng bớt kháng cự hơn một ít.

Cậu cứ thế ỡm ờ lên lầu cùng với người phụ nữ kia.

 

Mục Văn Hạo thấy sự việc đã thành công, cũng không ở lại nơi này mà xoay người rời đi ngay.

Diệp Đống bị người phụ nữ kia dẫn vào một căn phòng, sau đó bà ta bảo cậu chờ một chút rồi lập tức đi ra ngoài ngay.

Diệp Đống tò mò nhìn trái nhìn phải, háo hức chờ mong bất ngờ đến.

Một lúc sau, bên ngoài cửa vang lên tiếp bước chân lộp cộp.

Sau đó cửa phòng mở ra, người kia còn chưa đi vào, Diệp Đống đã ngửi được mùi hương nước hoa làm say lòng người.

Sau đó một người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Người phụ nữ kia trông khoảng hai mươi tuổi, da trắng nõn như lòng trắng trứng gàm gương mặt xinh đẹp giống như bước ra từ trong tranh.

Vừa đi vừa uốn éo, Diệp Đống nhìn mà cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Anh trai, anh tên là gì thế?”

Tiếng nói nũng nịu của người phụ nữ này làm xương cốt của Diệp Đống mềm nhũn.

TBC

Đầu óc của Diệp Đống đã trống rỗng từ lâu, không thể suy nghĩ một cách bình thường được.

“Tôi, tôi tên Diệp Đống.”

“Thì ra là anh Diệp à. Anh gọi tôi là Tú Tú là được.” Người phụ nữ kia vô cùng chủ động, vừa nói vừa dựa sát vào người Diệp Đống.

Chút lý trí còn sót lại trong đầu Diệp Đống nói cho cậu biết, phải né tránh.

Nhưng mà cơ thể lại giống như bị đóng đinh tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Ừm, anh Mục nói, nói là có bất ngờ cho tôi. Cô, cô có biết là bất ngờ gì không?”

Cậu miễn cưỡng tìm đề tài, phân tán mớ suy nghĩ bậy bạ này đi.

Người phụ nữ kia che miệng cười khanh khách.

Diệp Đống nghe thấy không khỏi nghĩ, tiếng cười này êm tai thật đó, giống như tiếng chim sơn ca.

Không giống như Khổng Giai, Khổng Giai suốt ngày chỉ biết quát mắng cậu, không hề dịu dàng chút nào.

Chờ người phụ nữ kia cười đủ rồi, mới mập mờ tiến đến bên cạnh lỗ tai Diệp Đống thổi nhẹ một hơi, nũng nịu nói: “Anh Diệp, anh ngốc thật hay là cố ý giả ngu với tôi thế? Tôi còn không phải là bất ngờ mà ông chủ Mục sắp xếp cho anh sao?”

Cảm giác tê dại lập tức chạy dọc theo toàn thân Diệp Đống, làm cậu lập tức không khống chế được.

Cậu hoảng loạn muốn tránh đi, nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy đồi núi phập phồng trước n.g.ự.c người phụ nữ kia...

 
Bình Luận (0)
Comment