Diệp Ninh ở trong phòng bệnh ngẩn người.
Cố Phong biết cô đang lo lắng cho Diệp Đống, chủ động đề nghị nói: “Hay là để đồng chí Ngô Hàm Nhu đi tìm Tiểu Đống giúp chúng ta đi?”
“Nó có phải con nít đâu, không lẽ còn không biết đường về sao?” Diệp Ninh ngoài miệng thì oán trách, nhưng vẻ lo lắng trên mặt lại chưa hề giảm bớt chút nào.
Kinh thành lớn như thế, muốn tìm một người cũng không phải chuyện đơn giản gì.
Cố Phong biết cô suy nghĩ cái gì, nhìn ánh trăng càng lúc càng rõ ràng ở bên ngoài, cũng bắt đầu lo lắng vì Diệp Đống.
Lại khoảng nửa tiếng nữa trôi qua, cuối cùng Diệp Đống cũng về.
Ngô Hàm Nhu nhìn thấy cậu đầu tiên, bị cách ăn mặc của cậu hấp dẫn tầm mắt.
Bộ quần áo mà Diệp Đống đang mặc, vừa nhìn là biết ngay cực kỳ đắt đỏ.
“Nhìn cái gì chứ? Không quen tôi à!”
Diệp Đống xụ mặt, sắc mặt thậm chí còn xấu hơn lúc trước.
Ngô Hàm Nhu cười mỉa, sau đó nói: “Chị của cậu và anh Cố đang ở trong phòng bệnh chờ cậu đó.”
Biểu cảm của Diệp Đống lập tức thay đổi, khí thế kiêu ngạo biến thành chột dạ.
Diệp Ninh nghe được tiếng động đã di chuyển xe lăn đi đến trước cửa phòng bệnh.
Lúc vừa nhìn thấy Diệp Đống, mặt cô lập tức trở nên vô cùng âm u.
Cô cũng không ở trong phòng bệnh của Cố Phong răn dạy em trai, mà trực tiếp quay về phòng bệnh của mình.
“Đi vào đây với chị!”
Diệp Đống cúi thấp đầu, không dám thở mạnh chút nào.
Ngô Hàm Nhu cười trên nỗi đau của người khác, hả hê nhìn hai chị em bọn họ đi vào phòng bệnh, mà cô ta lại không chút do dự đi vào phòng bệnh của Cố Phong.
Diệp Ninh lạnh nhạt nhìn chằm chằm Diệp Đống, không nói một lời.
Chỉ mới vài giây ngắn ngủi, Diệp Đống cũng đã mất kiên nhẫn.
“Chị, xin lỗi, em biết lỗi rồi.”
Ngay từ đầu Diệp Ninh còn không biết cả ngày hôm nay cậu đã đi dâu, hiện tại nhìn thấy cậu chột dạ như thế, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng âm u.
“Nói đi.”
Diệp Đống cúi gằm đầu xuống, ấp úng mở miệng: “Em, em đi ra ngoài thì tính đi dạo một chút, nhưng mà không ngờ lại trùng hợp gặp được, gặp được...”
Diệp Ninh có dự cảm chẳng lành: “Em gặp được ai?”
Diệp Đống bất an xoắn hai tay lại với nhau, dùng âm lượng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu để nói ra tên của Mục Văn Hạo.
Trong lòng của Diệp Ninh trầm xuống, toàn thân đều bị bao phủ trong bóng tối âm u.
“Em đi chung với Mục Văn Hạo nguyên ngày hôm nay sai?”
Âm lương cất cao rõ ràng là đang đè nén lửa giận.
Diệp Đống đột nhiên giật mình, hoàn toàn không dám nói dối.
“Dạ. Anh ta dẫn em đi mua quần áo, sau đó còn đi đến phòng ca múa ăn cơm...”
Diệp Ninh nổi giận: “Diệp Đống! Chị có nhắc nhở em là không được tiếp cận Mục Văn Hạo rồi mà đúng không?!”
Diệp Đống quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Chị, em thật sự biết lỗi rồi, chị đánh em đi!”
Toàn bộ ngũ quan của Diệp Ninh đều nhăn nhó lại, tuy rằng giận Diệp Đống, nhưng cũng biết chuyện trùng hợp gặp được mà Diệp Đống nói chẳng qua chỉ là thủ đoạn mà Mục Văn Hạo dùng để tiếp cận cậu mà thôi.
Tính cách của Diệp Đống có chút khuyết tật, hơn nữa Mục Văn Hạo còn cố ý muốn làm, sao có thể thoát khỏi được chứ.
Cô hít thở sâu vài lần, cực lực đè nén lửa giận trong lòng xuống.
“Sau này chỉ cần em nhìn thấy anh ta thì nhất định phải trốn thật xa!”
Diệp Đống gật đầu như giã gạo, hiện tại cậu cũng rất hối hận.
Diệp Ninh cẩn thận truy vấn nói: “Ngoại trừ việc Mục Văn Hạo dẫn em đi ăn xài ra, thì có làm cái gì khác nữa hay không?”
Toàn thân của Diệp Đống bắt đầu cứng đờ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Diệp Ninh lập tức nhận ra sự khác thường của cậu, đáy mắt tràn ngập vẻ âm u.
“Em và anh ta còn đi làm cái gì nữa?”
Diệp Đống lộ ra vẻ mặt đưa đám, chột dạ cầu xin: “Có thể không nói không?”
Diệp Ninh ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Nói!”
Diệp Đống không dám nhìn cô thêm lần nào: “Anh ta còn, còn tìm, tìm cho em...”
Cậu lẩm bẩm một lúc lâu cũng không dám nói ra.
Cậu biết một khi nói ra thì chắc chắn sẽ bị Diệp Ninh đánh chết.