“Tìm cái gì?” Sự kiên nhẫn của Diệp Ninh đã đến giới hạn, ánh mắt sắc bén, tăng thêm âm lượng.
Toàn thân Diệp Đống run lên, cổ họng gian nan răn ra hai chữ: “Tìm gái.”
Sắc mặt của Diệp Ninh vô cùng đáng sợ: “Em lặp lại lần nữa?!”
Diệp Đống làm gì còn dám nói chứ, hiện tại chỉ có thể tùy ý cô đánh chửi: “Chị, em thật sự không phải cố ý, chị đánh em đi...”
Máu toàn thân Diệp Ninh đều dồn lên đỉnh đầu, huyết áp tăng lên liên tục.
Cô túm lấy cổ áo của Diệp Đống, tức giận nhìn chằm chằm vào mắt cậu hỏi.
“Em làm rồi?”
Diệp Đống phát run gật đầu.
Cậu hoàn toàn chưa từng trải qua loại chuyện này, càng chưa bao giờ được phụ nữ trêu chọc, thật sự nhịn không được.
Huống chi sau khi Khổng Giai sinh con xong, cơ thể vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng đã mấy tháng rồi bọn họ không làm chuyện đó, cho nên đầu cậu nóng lên, lập tức xúc động.
Bốp!
Diệp Ninh tát mạnh lên trên mặt Diệp Đống.
Tát xong một cái còn chưa đủ, sau đó lại tay năm tay mười liên tục.
Diệp Đống đau đến kêu la oai oái, nhưng những không dám né tránh, chỉ là liên tục xin lỗi nhận sai.
“Diệp Đống, em là tên khốn nạn! Khổng Giai ở nhà chăm con trai cho em, em lại đi ra ngoài ngủ với gái khác, em có còn trái tim không hả! Sao em không thể quản lý được cái thứ trong đũng quần của mình hả!”
Diệp Ninh tức giận chửi tục, ước gì có thể đánh c.h.ế.t cậu.
Diệp Đống cũng không biết là đang hối hận hay đang chột dạ, khóc nước mắt nước mũi tèm lem, lại cộng thêm gương mặt bị Diệp Ninh đánh sưng, trông có vẻ vô cùng chật vật.
Không biết bao lâu sau, Diệp Ninh đánh mệt, mắng mệt rồi, lúc này mới thở hổn hển dừng lại.
Diệp Đống lau nước mắt, cứ quỳ như thế, không dám nhúc nhích.
“Chị, là em có lỗi với Khổng Giai...”
Diệp Ninh lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu, còn chưa nguôi giận: “Em cũng biết mình có lỗi với Khổng Giai à?”
“Nếu Khổng Giai biết, chắc chắn sẽ đòi ly hôn với em ngay. Chị, con trai của em còn nhỏ như thế, nó không thể không có mẹ được!” Hiện tại Diệp Đống thật sự quá hối hận, không nên vì chút sung sướng nhất thời mà làm ra loại chuyện có lỗi với vợ như thế.
Diệp Ninh đau đầu muốn chết, đã không muốn nhìn thấy cậu nữa.
“Em biến ra ngoài cho chị!”
Chuyện đã đến nước này, cô nhất định phải bình tĩnh lại hoàn toàn, sau đó mới quyết định xem nên giải quyết như thế nào.
Diệp Đống lảo đảo đứng lên, cậu quỳ quá lâu, hai chân đã tê rần, thất tha thất thểu đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh kế bênh, Cố Phong nghe được tiếng Diệp Ninh quát mắng Diệp Đống, tuy rằng anh nghe không rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng mà lại có thể cảm nhận được lửa giận của Diệp Ninh.
Cố tình hiện tại anh lại không thể nào đi xuống giường được.
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, có thể phiền cô đi qua đó xem xem Diệp Ninh và Tiểu Đống như thế nào rồi không?”
Anh chỉ có thể nhờ Ngô Hàm Nhu ở bên cạnh giúp đỡ.
TBC
Ngô Hàm Nhu đương nhiên cũng nghe được, nhưng cô ta lại từ chối yêu cầu của Cố Phong.
“Diệp Ninh đang dạy dỗ em của cô ấy, tôi đi qua đó chỉ e là không tiện cho lắm.”
Cố Phong đang định nói tiếp gì đó, Ngô Hàm Nhu lại bổ sung thêm: “Huống chi Diệp Đống là người rất sỉ diễn, nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh Diệp Ninh dạy dỗ cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ rất khó chịu.”
Lý do này làm Cố Phong đành phải tạm gác suy nghĩ này sang một bên.
Nhưng mà anh biết Diệp Đống chắc chắn đã làm chuyện gì đó cực kỳ khác người nên mới có thể làm Diệp Ninh nổi giận đến mức như thế.