“Anh Cố, để tôi lau mặt giúp anh nha.”
Ngô Hàm Nhu bưng chậu nước đi đến giường bệnh, chỉ nói một câu đã làm Cố Phong lập tức thu hồi toàn bộ suy nghĩ, tràn ngập đề phòng.
Toàn thân Cố Phong căng chặt, chỉ thiếu điều khắc mấy chữ “cách xa tôi ra” lên trên mặt.
“Không cần. Hiện tại cũng khuya rồi, tôi không cần cô chăm sóc nữa, cô đi về nghỉ ngơi đi.”
“Anh Cố, trên mặt của anh có vết thương, phải luôn bảo đảm sạch sẽ mới được. Diệp Ninh hành động cũng rất bất tiện, cứ giao việc này cho tôi đi.”
Ngô Hàm Nhu nói một cách đương nhiên, sau đó cũng không thèm để ý Cố Phong có muốn hay không, cô ta đã dùng khăn lông ướt lau trán cho anh.
TBC
Lần đầu tiên Cố Phong bị buộc phải tiếp nhận sự chăm sóc của người ta như thế, muốn thử đẩy tay cô ta ra.
Nhưng mà hiện tại động tác của Ngô Hàm Nhu linh hoạt hơn anh rất nhiều.
“Anh Cố, bác sĩ có nói là vết thương trên mặt anh sau này có để lại sẹo hay không vậy?”
Ngô Hàm Nhu giống như tùy ý nói một câu, lại làm Cố Phong cứng đờ.
Anh đương nhiên biết trên mặt của anh có vết thương, nhưng anh cũng không quá để ý đến.
Đối với một người quân nhân, chuyện bị thương là vô cùng bình thường.
Nhưng mà hiện tại Ngô Hàm Nhu lại nhắc nhở anh.
“Có thể phiền cô lấy gương đến giúp tôi không?”
Ngô Hàm Nhu dừng động tác lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hiện tại vết thương của anh còn chưa lành hẳn, đừng xem thì tốt hơn.”
Phản ứng của cô ta như thế làm Cố Phong càng kiên quyết hơn: “Cô lấy gương giúp tôi đi.”
Ngô Hàm Nhu do dự một chút, buông khăn lông xuống đi lấy gương.
“Anh thật sự muốn nhìn sao?”
Trước khi đưa gương đến trước mặt Cố Phong, Ngô Hàm Nhu trông có vẻ cực kỳ căng thẳng xác nhận lại với anh lần nữa.
“Thật sự.” Cố Phong trả lời vô cùng kiên định.
Ngô Hàm Nhu chậm rãi đưa gương về phía trước.
Tuy rằng Cố Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà khi nhìn thấy gương mặt của anh ngoại trừ phần da ở trán và cằm còn khá lành lặn ra, những nơi khác gần như đều tràn ngập vết trầy làm người ta sợ hãi, đồng tử cũng kịch liệt co rút lại.
Những vết thương kia còn nghiêm trọng hơn những gì anh tưởng tượng rất nhiều.
Cho nên mấy ngày nay thứ Diệp Ninh nhìn thấy chính là dáng vẻ đáng sợ này của anh sao?!
“Anh Cố, anh cũng đừng quá lo lắng, chút vết thương này tuy rằng nhìn rất nghiêm trọng, nhưng mà có lẽ đều chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Chờ miệng vết thương kết vảy bóc ra rồi, chắc chắn sẽ khôi phục.” Ngô Hàm Nhu nhẹ giọng an ủi.
Trái tim của Cố Phong đã hoàn toàn trầm xuống, cho dù sau này có khôi phục thì có lẽ cũng sẽ để lại vết sẹo.
Nếu như là trước đây thì anh sẽ hoàn toàn không thèm để ý đến gương mặt của mình như thế nào, nhưng hiện tại anh lại thật sự không muốn, cũng không thể dùng gương mặt này để đối mặt với Diệp Ninh.
Ngô Hàm Nhu cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ trên người anh, vội vàng thu gương lại.
“Anh có sao không?”
“Không có gì. Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.” Giọng của Cố Phong cực kỳ âm trầm.
Lần này Ngô Hàm Nhu không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn bưng chậu nước rời khỏi phòng bệnh.
Đêm hôm nay, Diệp Ninh hoàn toàn đắm chìm trong lửa giận đối với Mục Văn Hạo và Diệp Đống.
Mà Cố Phong cũng vì nhìn thấy vết thương trên mặt mình mà thức trắng đêm.
Ngày hôm sau.
“Bác sĩ, da thịt trên mặt tôi có thể khôi phục lại bao nhiêu phần trăm?”
Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, lần đầu tiên Cố Phong hỏi ra vấn đề này.
“Nếu so sánh vết thương trên mặt anh với nội tạng bị xung kích thì nó chính là vết thương nhẹ nhất.” Bác sĩ có ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, để ý đến sắc mặt khác thường của anh, chỉ đành phải bổ sung: “Người tham gia quân ngũ, trên người ai mà không có vết sẹo chứ, anh thật sự không cần quá để ý. Hiện tại chuyện anh cần làm chính là thả lỏng tâm trạng, như thế thì vết thương mới có thể khôi phục nhanh hơn.”