Diệp Ninh chưa bao giờ ngờ rằng mọi chuyện sẽ biến thành cục diện này, tự nhiên lại lòi đâu ra một tình địch như Ngô Hàm Nhu.
“Tùy cô, thích làm cái gì thì làm đi.”
Cô cản không được người khác, chỉ cần đẩy nhanh tiến độ giữa cô với Cố Phong là được rồi.
“Được rồi. Vậy tôi đi mua cơm trưa.” Ngô Hàm Nhu cũng chấm dứt đề tài này một cách dễ dàng, hoàn toàn không thèm để tâm đến.
Chờ đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Diệp Ninh, cô lại bắt đầu nhức đầu.
Tuy rằng cô có lòng tin với Cố Phong và tình cảm giữa hai người bọn họ, nhưng cũng biết Ngô Hàm Nhu là một người không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lúc nãy khi đối mặt với Ngô Hàm Nhu cô nói chuyện rất nhẹ nhàng, hiện tại trong lòng lại vẫn tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Ngô Hàm Nhu mua cơm trưa về, Diệp Ninh cũng thuận thế quay về phòng bệnh của Cố Phong.
Lần này Diệp Đống giành trước một bước, giúp Cố Phong ăn cơm.
Diệp Ninh và Ngô Hàm Nhu cũng đang ăn cơm, nhưng mà hai người bọn họ không có ai chủ động nói chuyện, bầu không khí cực kỳ áp lực và xấu hổ khó nói nên lời.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Ninh vẫn luôn để ý đến Cố Phong, hôm nay Cố Phong rất khác thường, toàn bộ quá trình đều không thèm giao tiếp bằng ánh mắt với cô.
Ngày hôm qua vẫn chưa phải như thế.
Điều này làm Diệp Ninh cảm nhận được sự khác thường, cho nên chờ đến khi ăn cơm trưa xong, cô chủ động nói với Diệp Đống và Ngô Hàm Nhu: “Chiều nay hai người thay tôi đến bệnh viện Kinh Đại đi.”
Nếu như trước ngày hôm nay, cô chắc chắn sẽ không để cho hai người bọn họ đi làm việc cùng nhau, nhưng mà hiện tại cô lại muốn đuổi khéo Ngô Hàm Nhu đi ra ngoài, để mượn cơ hội nói chuyện riêng với Cố Phong một chút.
Cố Phong biết Vương Kim đang ở bệnh viện Kinh Đại, cho nên cũng dặn dò Diệp Đống một chút, cuối cùng lại nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.
“Nếu Tiểu Đống đi qua đó có cái gì không hiểu thì làm phiền cô.”
Hôm qua Diệp Đống vừa mới phạm sai lầm, hiện tại có Ngô Hàm Nhu đi theo, cũng có thể làm anh yên tâm một chút.
Ngô Hàm Nhu nghe được anh nói như thế, cho nên cũng không từ chối.
Diệp Đống thì lại lải nha lải nhải nói không muốn đi chung với cô ta, nhưng mà Diệp Ninh và Cố Phong đều đã lên tiếng, cậu cũng không có cơ hội thương lượng.
Chờ đến khi hai người bọn họ rời đi, Diệp Ninh trực tiếp nhìn về phía Cố Phong.
Không biết là vô tình hay là cố ý, Cố Phong cảm nhận được ánh mắt của cô, không ngờ lại xoay mặt đi.
Điều này làm Diệp Ninh lập tức nhíu mày.
Cô di chuyển xe lăn, đi đến trước giường bệnh.
“Anh đang cố ý không nhìn em sao?”
Thay vì đoán tới đoán lui, còn không bằng hỏi thẳng cho rõ luôn cho rồi.
Cố Phong rầu rĩ nói: “Không phải.”
“Vậy vì sao bây giờ anh lại không nhìn em?” Diệp Ninh càng ngày càng có thể khẳng định anh có vấn đề.
Cố Phong thầm thở dài trong lòng, sau đó nhanh chóng nhìn cô, rồi lại cố ý nhắm mắt lại.
“Anh có hơi mệt rồi, muốn ngủ một lúc. Hay là em về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi?”
TBC
Anh thật sự không muốn để cô tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh.
“Cố Phong, có phải anh có chuyện gì giấu em không?” Diệp Ninh tăng thêm âm lượng.
Chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là có phải vết thương của anh có chuyển biến xấu hay không?”
“Không có.” Bàn tay giấu ở dưới chăn của Cố Phong đã siết chặt thành nắm đấm.
“Nói dối.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng chắc chắn: “Chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, còn có cái gì là em không thể thừa nhận được chứ. Nói đi, rốt cuộc là lại xảy ra chuyện gì?”
Sau khi hỏi xong, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Mặc kệ anh bị tàn, hay là phế, cô đều sẽ không buông bỏ anh.
“Thật sự không có.” Cố Phong thật đúng là có khổ mà không nói nên lời.
Cũng không thể nói cho cô biết hiện tại anh chỉ là đang tự ti mà thôi.