“Hồng hộc! Hồng hộc!”
Diệp Ninh mặt đỏ tai hồng, há to miệng thở hổn hển.
Nụ hôn này là do cô bắt đầu, nhưng đến cuối cùng lại hoàn toàn do Cố Phong chủ đạo.
Chờ hai người lại kéo dãn khoảng cách, cô suýt chút nữa đã tắt thở luôn rồi.
Mặt Cố Phong ửng hồng, đôi mắt sâu thẳm, hiển nhiên cũng đang động tình.
Diệp Ninh nghĩ đến lúc nãy anh đã nhập tâm như thế, cố ý nhịn cười.
Cố Phong lại dùng giọng nói khàn khàn mở miệng nói: “Tiểu Ninh, em điên thật rồi.”
Diệp Ninh nhẹ nhàng kề sát gương mặt lên n.g.ự.c của anh, cảm nhận được tiếng tim đập lộn xộn lại tràn ngập sức mạnh của anh.
“Đúng vậy, em điên rồi. Hiện tại em chỉ muốn yêu anh, vĩnh viễn đều không rời xa nhau.”
Cố Phong cảm thấy anh mới là người sắp nổi điên thì có, bởi vì nụ hôn của cô, càng là bởi vì lời tỏ tình đột ngột của cô.
“Em sẽ không hối hận sao?”
Anh thật sự đang sợ hãi, nếu Diệp Ninh chỉ là đột nhiên xúc động, chờ đến tương lai cô muốn đổi ý, sao anh có thể chịu đựng được đây?
Diệp Ninh hỏi ngược lại: “Anh có hối hận không?”
“Không!” Cố Phong dùng hết toàn bộ sức lực để trả lời.
Diệp Ninh cười cười, cười đến mỹ mãn.
Cô ngẩng đầu, lại nhanh chóng hôn môi của anh.
“Hiện tại anh sẽ không nghi ngờ tình cảm của em đối với anh nữa rồi đúng không?”
Cố Phong không chỉ đỏ mặt mà đến cả cổ, lỗ tai cũng đều đỏ bừng.
Sao anh có thể nỡ nghi ngờ được chứ?
Hiện tại ngoại trừ hạnh phúc ra, anh không bao giờ muốn nghĩ đến chuyện khác.
“Tiểu Ninh, hiện tại anh như thế này có phải rất xấu không?”
Càng quan tâm thì lại sẽ càng để ý.
Diệp Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại anh đang muốn chỉ cái gì.
“Anh chỉ là bị thương mà thôi, với lại cho dù anh thật sự biến thành một người xấu xí, thì em cũng sẽ không chê anh.”
Cô nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.
Những nỗi lo âu vì vết thương của Cố Phong đã biến mất hơn phân nửa.
Diệp Ninh lập tức nghĩ đến cái gì đó: “Đừng có nói với em là anh bởi vì vết thương trên mặt cho nên hôm nay mới khác thường như thế đó nha?”
Nếu không thì sao anh lại đột nhiên hỏi ra vấn đề này chứ?
Quả nhiên Cố Phong dùng sự im lặng để thay cho câu trả lời.
Đáy mắt Diệp Ninh lộ ra một chút đau lòng, lần này cô quyết định hôn nhẹ lên phần mặt bị thương của anh.
Cố Phong cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của cô.
Giống như anh chính là báu vật quý giá nhất của cô, vô cùng cẩn thận.
Trong lòng anh nổi lên một chút gợn sóng.
Chờ Diệp Ninh hôn xong mới dịu dàng nói: “Ngốc, anh là vì cứu em cho nên mới bị thương, em đau lòng với biết ơn anh còn không kịp nữa là.”
Cố Phong thật sự bình thường trở lại, thậm chí cảm thấy cả ngày hôm nay anh rối rắm và để ý, thật sự có chút buồn cười.
“Xin lỗi.”
Anh để ý quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều.
“Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa rồi sao?” Ánh mắt của Diệp Ninh khi nhìn về phía anh bắt đầu tỏa sáng.
TBC
Trong giọng nói của Cố Phong mang theo một chút nghẹn ngào: “Những lời này phải để anh nói mới đúng, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa hay không?”
Diệp Ninh mỉm cười ngọt ngào, trong mắt chỉ còn lại một mình anh: “Được rồi, em đồng ý.”
Bệnh viện Kinh Đại.
Diệp Đống và Ngô Hàm Nhu được y tá dẫn đường, đi đến phòng bệnh của Vương Kim.
Khi nhìn thấy được Vương Kim, hai người lần đầu tiên có ăn ý nhìn lẫn nhau.
Bọn họ thật sự rất khó có thể tưởng tượng rằng người đàn ông mập mạp đang há to miệng gặm móng heo, miệng dính đầy dầu mỡ và ân nhân cứu mạng mà Diệp Ninh từng nói đến là cùng một người.
“Đồng chí Vương Kim?” Ngô Hàm Nhu mở miệng xác nhận thân phận của anh ấy đầu tiên.