Vương Kim nhìn thấy có người đi vào, bỏ cái móng heo mới gặm được một nửa vào trong túi để cạnh tủ, tiện tay cầm lấy giấy vệ sinh lau miệng.
“Hai người là ai thế?”
Ngô Hàm Nhu cũng không có định giới thiệu chính mình, chỉ trả lời: “Là anh Cố và Diệp Ninh bảo chúng tôi đến đây thăm anh.”
Vương Kim lập tức hưng phấn hơn một chút, vươn bàn tay vẫn cứ dính đầy mỡ đi ra vẫy tay gọi.
“Mau mời ngồi.”
Bên cạnh giường bệnh cũng chỉ có một cái ghế dựa.
Ngô Hàm Nhu đương nhiên là sẽ không ngồi.
Diệp Đống thấy cô ta không ngồi, cậu cũng không ngồi luôn, chỉ đứng ở bên cạnh.
Vương Kim cũng không ngại, lập tức quan tâm tình hình hiện tại của Diệp Ninh và Cố Phong.
Mấy ngày trước anh ấy đã nghe Lý Khoa nói, Cố Phong đã thoát ly nguy hiểm, nhưng cụ thể bị thương nghiêm trọng đến mức nào thì cũng không rõ lắm.
Ngô Hàm Nhu đơn giản trả lời cho có lệ.
“Xem ra cả ba chúng tôi đều là người đại nạn không c.h.ế.t nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời.” Vương Kim không khỏi cảm thán.
Từ nãy đến giờ vẫn luôn là Ngô Hàm Nhu nói chuyện, Diệp Đống cũng không cam lòng yếu thế xen lời: “Chị của tôi nói anh cứ việc dưỡng thương cho tốt, còn dặn dò chúng tôi phải tìm điều dưỡng chăm sóc tốt cho anh. Anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi.”
“Chị của cậu là ai?” Đây là lần đầu tiên Vương Kim nhìn thấy Diệp Đống, đương nhiên là không quen biết rồi.
Lúc này Diệp Đống mới sực nhớ ra cậu còn chưa tự giới thiệu, vô cùng tự tin nói: “Diệp Ninh là chị của tôi, tôi tên Diệp Đống.”
Vương Kim giật mình hiểu ra: “Tôi còn đang nói nhìn thấy cậu đẹp trai lịch sự, khí chất không tầm thường, thì ra cậu là em trai của Diệp Ninh à.”
Diệp Đống vui vẻ ra mặt, lồng n.g.ự.c ưỡn cao lên.
Cái tên mập này cũng coi như là còn có chút ánh mắt đó.
“Cậu đi về nói với chị của cậu, tôi chắc chắn sẽ không để bản thân phải chịu thiệt thòi đâu!” Vương Kim tùy tiện nói, cũng không từ chối chuyện cậu tìm điều dưỡng cho mình.
Anh ấy biết rất rõ điều kiện kinh tế của Diệp Ninh, không thèm ngượng ngùng xoắn xít gì hết.
Khóe miệng Diệp Đống co giật, đột nhiên có một loại cảm giác, có phải chị của cậu đang coi tiền như rác không?!
“Anh thế này chắc là sắp xuất viện được rồi đúng không?” Ngô Hàm Nhu vào thẳng chủ đề, bọn họ lại đây chính là vì xác định tình hình của Vương Kim.
Nhìn thấy mặt mày anh ấy hồng hào, lại có thể ăn có thể uống như thế, thật sự không giống như là người bị trọng thương chút nào.
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà bác sĩ lại không chịu đồng ý. Mỗi ngày ở lại nơi này ngoại trừ ăn ăn uống uống thì cũng là ngủ, phiền muốn chết.”
Vương Kim ngoài miệng nói như thế, nhưng mà Ngô Hàm Nhu cảm thấy lời này lại không thật chút nào, nhưng mà cô ta cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm xúc ở trước mặt Vương Kim.
Dù sao thì đôi bên cũng không quá quen thuộc, dứt khoát trò chuyện đơn giản vài câu, Ngô Hàm Nhu chủ động nói muốn ra về.
Hai người đều ra khỏi phòng bệnh, còn có thể nghe được tiếng Vương Kim chào tạm biệt: “Sau này có rảnh lại đến.”
Ngô Hàm Nhu có ấn tượng không tốt lắm đối với Vương Kim, sau khi đi ra khỏi phòng bệnh thì đi thẳng đến văn phòng của bác sĩ.
Diệp Đống không biết cô ta muốn làm cái gì, nhưng vẫn đi theo sát cô ta không rời một tấc.
“Bác sĩ, đồng chí Vương Kim ở giường bệnh số ba mươi hai đã khôi phục như thế nào rồi? Nếu không phải quá nghiêm trọng thì có phải đã có thể xuất viện rồi hay không?”
Ngô Hàm Nhu hỏi bác sĩ, cũng lập tức làm Diệp Đống phản ứng lại, nhanh chóng phụ họa nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy trạng thái của đồng chí Vương Kim khá tốt đó.”
Nằm viện thì phải tốn tiền, ăn uống cũng tốn tiền, tìm điều dưỡng lại càng phải tốn tiền.
Tính thời gian thì Vương Kim cũng đã nhập viện mười ngày rồi.
Hơn nữa chuyện quan trọng nhất chính là Vương Kim trông có vẻ tràn đầy sức sống, làm gì có vẻ suy yếu bệnh tật gì chứ.
Hiện tại Ngô Hàm Nhu và Diệp Đống gần như đều thống nhất ý kiến, đó chính là Vương Kim đang cố ý kéo dài thời gian xuất viện.
TBC
Nhưng mà những lời nói tiếp theo của bác sĩ trực tiếp làm cho hai người bọn họ vô cùng kinh ngạc.