Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1109

“Xuất viện? Hai người đang nói đùa đó hả? Đồng chí Vương Kim bị thương vô cùng nghiêm trọng, dựa theo tốc độ khôi phục hiện tại mà xem, nếu đến cuối tháng này mà có thể đạt đến tiêu chuẩn xuất viện cũng đã tốt lắm rồi.” Bác sĩ vô cùng nghiêm túc nói.

Ngô Hàm Nhu và Diệp Đống đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Bác sĩ, ông xác định mình không lầm sao? Anh ấy trông chẳng nghiêm trọng chút nào hết.”

Ngược lại còn gặm móng heo đầy dầu mỡ ngon lành.

Bác sĩ nhìn về phía Ngô Hàm Nhu đang nghi ngờ, cực kỳ khẳng định nói: “Ngực của anh ấy bị trúng đạn, băng đạn cách trái tim chỉ có không phẩy mấy milimet, toàn thân trên dưới có rất nhiều chỗ bị gãy xương. Cũng không phải là không hề nghiêm trọng như hai người nhìn thấy.”

TBC

Ngô Hàm Nhu nghẹn họng nhìn trân trối.

Diệp Đống cũng phản ứng lại, bác sĩ đương nhiên không có lý do gì để lừa bọn họ.

Chờ ra khỏi văn phòng bác sĩ rồi, Ngô Hàm Nhu trực tiếp ra lệnh cho Diệp Đống: “Đi thuê điều dưỡng đi.”

Xem ra là bọn họ nghĩ sai rồi.

Buổi chiều Ngô Hàm Nhu và Diệp Đống quay về bệnh viện tổng hợp quân khu.

Diệp Đống báo cáo tình hình của Vương Kim cho Diệp Ninh nghe, cũng kể lại cho Cố Phong biết.

Diệp Ninh biết Vương Kim trúng đạn, cũng biết anh ấy bị thương rất nặng, nhưng nghe nói Vương Kim mặt mày hồng hào lại ăn ngon uống tốt, cũng coi như là yên tâm.

“Chờ lần này Vương Kim xuất viện rồi, chúng ta phải đi cảm ơn anh ấy cho đàng hoàng mới được.”

Cố Phong gật đầu: “Em nói làm thế nào thì làm thế đấy.”

Rõ ràng chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản, nhưng ánh mắt của bọn họ khi nhìn đối phương lại vô cùng mập mờ.

Đến cả Diệp Đống cũng cảm nhận được bầu không khí giữa hai người bọn họ trở nên tốt đẹp hơn, Ngô Hàm Nhu lại càng nhận rõ hơn nữa.

Người trước vui vẻ, người sau lại nhíu mày.

Diệp Ninh ở phòng bệnh của Cố Phong đến tối, vẫn cứ không muốn quay về.

“Hay là tối nay em ở lại đây ha?”

Cô đột nhiên nói một câu, làm cho Cố Phong đang uống nước trực tiếp “phun” ra, sau đó lại ho khan kịch liệt.

Ngô Hàm Nhu đứng ở bên cạnh nhíu mày, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Lúc này cũng chỉ mới một buổi chiều mà thôi, hình như đã có cái gì đó trở nên khác biệt hẳn rồi thì phải?

Diệp Ninh săn sóc vỗ lưng cho Cố Phong, không hề cảm thấy động tác này có phải đã quá thân mật rồi hay không.

 

“Anh đã lớn như thế rồi, vậy mà uống nước còn bị sặc nữa.”

Ngoài miệng thì oán trách, trong mắt lại đầy ý cười.

“Khụ khụ khụ...” Cố Phong ho đến mặt đỏ tai hồng.

Ngô Hàm Nhu đúng lúc lấy khăn tay ra, muốn lau miệng cho anh.

Nhưng mà lần này thì Diệp Ninh đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy.

“Để tôi làm là được.”

Không đợi Ngô Hàm Nhu phản ứng lại, khăn tay đã rơi vào trong tay Diệp Ninh, hơn nữa Diệp Ninh đã bắt đầu lau vết nước ở khóe miệng cho Cố Phong.

Cố Phong khó khăn lắm mới ổn định lại, nhưng mà anh vẫn rất để ý câu nói lúc nãy của Diệp Ninh.

“Lúc nãy em nói...”

Diệp Ninh cười nói: “Sao nào, anh không muốn hả?”

Cố Phong đỏ mặt: “Muốn thì cũng muốn đó, nhưng mà hình như không được ổn cho lắm.”

Ngô Hàm Nhu nhìn thấy phản ứng hiện tại của anh và câu trả lời này, trong lòng hoàn toàn trầm xuống.

Cô ta đã hoàn toàn xác định, buổi chiều lúc cô ta và Diệp Đống đi ra ngoài, giữa Diệp Ninh và Cố Phong đã có tiến triển gì rồi.

Mà đây cũng là chuyện cô ta không muốn nhìn thấy nhất.

“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không ổn.”

Cô ta lập tức nghiêm túc phụ họa.

Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nói: “Hiện tại chúng tôi là người bệnh, người bệnh ở chung một gian phòng là chuyện rất bình thường, hơn nữa như thế cũng tiện chăm sóc cho cả đôi bên.”

Lúc này Diệp Đống đi ra ngoài múc nước quay về, vừa nghe được Diệp Ninh nói những lời này, mắt lập tức sáng lên.

“Em cảm thấy được đó!”

Khóe miệng Ngô Hàm Nhu liên tục run rẩy, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Đống.

Diệp Ninh muốn ở lại trong phòng bệnh, vậy mà còn nói là bình thường.

Cô ta cũng ngại không dám vạch trần, không phải cô ta cũng đang có ý đồ với Cố Phong sao?

Cô ta đề nghị: “Nơi này chỉ có một cái phòng bệnh, không lẽ Diệp Ninh muốn ngồi xe lăn ở chỗ này suốt một buổi tối sao?”

Tâm trạng của Cố Phong lập tức bình tĩnh lại, dịu dàng nói với Diệp Ninh: “Em đi về đi, nghe lời.”

 
Bình Luận (0)
Comment