Hai chữ “nghe lời” cuối cùng làm Ngô Hàm Nhu và Diệp Đống đều nổi da gà.
Diệp Ninh thở dài thườn thượt: “Vậy được rồi. Tiểu Đống, đẩy chị về phòng bệnh đi.”
Cố Phong nhìn theo bóng dáng hai chị em ra khỏi phòng bệnh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Ngô Hàm Nhu nhìn thấy rõ toàn bộ phản ứng của anh, bàn tay rũ ở bên người chậm rãi siết chặt lại.
“Chị, chị với anh rể làm hòa rồi hả?!” Diệp Đống hưng phấn muốn chết.
Nhìn cái cảnh nhão nhão dính dính của Cố Phong và Diệp Ninh lúc nãy, rõ ràng quá rồi.
Quả nhiên Diệp Ninh gật đầu.
“Tốt quá! Chị cả quả nhiên vẫn cứ là chị cả, chỉ cần chị ra tay thì không có người đàn ông nào mà chị không bắt được!” Diệp Đống gân cổ lên khen ngợi, hoàn toàn không thèm để ý cậu nói thế có ồn ào làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân trong phòng bệnh khác hay không.
Nhưng mà Diệp Ninh biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Diệp Đống vui vẻ, nhưng lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Có phải hiện tại em nên đi gọi Ngô Hàm Nhu nhanh chóng đi ra ngoài không? Cũng không thể để cô ta tiếp cận anh rể của em nữa!”
TBC
“Không cần.” Diệp Ninh viết rõ hai chữ tự tin lên trên mặt.
Lúc trước khi cô và Cố Phong còn chưa xác nhận tâm ý của nhau, có lẽ cô còn sẽ kiêng dè Ngô Hàm Nhu.
Nhưng mà hiện tại đã hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế, bởi vì cô có lòng tin tuyệt đối, ở phương diện này, Cố Phong có được định lực và chừng mực của anh.
Diệp Đống lại không hiểu cho lắm: “Chị, chị thật sự không sợ anh rể và Ngô Hàm Nhu phát sinh ra chuyện gì sao?”
Diệp Ninh không chút để ý nhìn cậu: “Em tưởng tất cả mọi người đều sẽ giống như em, vừa gặp được con gái là không khống chế được sao?”
Không nhắc đến đề tài này thì Diệp Đống vẫn sẽ là một thanh niên vui vẻ. Nhắc đến đề tài này, cậu lập tức giống như một quả bóng xì hơi, héo queo.
Diệp Ninh thật sự không muốn phá hư tâm trạng tốt đẹp của ngày hôm nay, cho nên cũng không tiếp tục nói tiếp.
Hiện tại cô chỉ cần nghĩ đến Cố Phong thì trong lòng sẽ cảm thấy ngọt ngào giống như ăn mật đường vậy.
Hơn nữa lại càng thêm chờ mong về cuộc sống của tương lai.
Mười ngày sau.
Tiền Siêu và Lý Tử Hằng cùng nhau đến bệnh viện.
Vết thương ngoài da của Diệp Ninh đã kết vảy, xương mắt cá chân bị dập nát thì vẫn phải bó thạch cao.
“Tôi có quen biết với một bác sĩ trị liệu vết sẹo khá tốt, chờ hai người khôi phục lại một ít rồi, tôi có thể giới thiệu cho hai người biết.”
Tiền Siêu chủ động nói, đồng thời cũng có chút may mắn, tuy rằng Diệp Ninh bị thương không nhẹ, nhưng đều xuất hiện ở trên người và hai chân, trên mặt lại hoàn toàn không hề bị thương chút nào.
Dù sao hiện tại cô cũng là nhân vật của công chúng, nếu thật sự bị thương ở mặt thì hình tượng vẫn sẽ bị ảnh hưởng một chút.
“Cảm ơn giám đốc Tiền.” Sắc mặt của Diệp Ninh đã hoàn toàn khôi phục, bởi vì mỗi ngày đều ở bệnh viện dưỡng thương, lại không thể vận động, gương mặt thậm chí còn tròn hơn lúc trước một chút.
“Bác sĩ có nói chừng nào thì cô có thể xuất viện hay không?”
Diệp Ninh trả lời: “Chắc trong máy ngày nay thôi.”
Thật ra tình hình của cô đã có thể xuất viện từ lâu rồi, nhưng mà bởi vì Cố Phong ở chỗ này, cho nên mới kiên quyết không chịu xuất viện.
Tiền Siêu nhìn về phía Lý Tử Hằng, Lý Tử Hằng lập tức hiểu ý, mở cặp táp lấy một cái chìa khóa ra đưa qua.