Lúc này Diệp Đống cũng đã xách theo hộp cơm quay về, cũng có nghĩa là lúc nãy Cố Phong nói anh đã ăn, là đang nói dối với Ngô Hàm Nhu.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Diệp Đống đương nhiên không biết những chuyện đã diễn ra trước khi cậu đến đây, hiện tại Diệp Ninh và Cố Phong đã không còn cần người chăm sóc nữa, cho nên cậu cũng hoàn toàn rảnh rỗi.
Nhưng mà bởi vì có bài học lần trước, cậu cũng không dám đi ra ngoài dạo phố nữa, chỉ có thể đi dạo xung quanh bệnh viện, mỗi ngày đều rất nhàm chán.
“Chị, lúc nãy khi em về có gặp được bác sĩ, ông ấy lại hỏi chị định chừng nào xuất viện đó?”
Diệp Ninh cũng không có phản ứng quá lớn, ngược lại Ngô Hàm Nhu vô cùng chờ mong cô nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nếu Diệp Ninh xuất viện, vậy nơi này sẽ chỉ còn lại một mình cô ta và Cố Phong, có rất nhiều chuyện sẽ càng tiện hơn.
“Nếu tôi nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ ba bác sĩ giục cô xuất viện rồi đúng không?”
Cô ta cố ý nhắc nhở.
Diệp Ninh đương nhiên biết rõ trong lòng cô ta đang tính toán điều gì, cũng không vạch trần: “Đúng vậy. Bác sĩ bảo tôi xuất viện, cứ ăn vạ ở chỗ này mãi cũng không tốt, xem ra cũng đã đến lúc phải đi ra ngoài rồi.”
Cố Phong nghe cô nói như thế, gương mặt rõ ràng càng thêm căng thẳng.
Tuy rằng anh cũng biết Diệp Ninh đúng là đã nên xuất viện rồi, nhưng anh thật sự cũng không nỡ để cô rời đi.
Đáy mắt Ngô Hàm Nhu lộ rõ ý cười: “Vậy tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cô nha?”
“Chị của tôi xuất viện, cô hào hứng như thế làm gì?” Diệp Đống lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Ngô Hàm Nhu cũng không thèm để ý đến cậu, chỉ chờ Diệp Ninh đưa ra quyết định.
“Ngày mai đi. Sáng mai Tiểu Đống đi xử lý thủ tục xuất viện.” Diệp Ninh quyết định ngày mai sẽ xuất viện.
Lúc trước cô đã hỏi bác sĩ rồi, dựa theo tốc độ khôi phục hiện tại của Cố Phong mà nói, để bảo đảm sau khi xuất viện việc khôi phục cũng không có vấn đề thì anh ít nhất còn phải tiếp tục quan sát thêm mười ngày nửa tháng nữa.
Mà cho dù như thế nào thì cô cũng không thể ở lại trong bệnh viện lâu như thế.
Diệp Đống không muốn làm Ngô Hàm Nhu quá đắc ý, lập tức nói: “Xuất viện rồi thì mỗi ngày chị của tôi cũng sẽ đến đây thăm anh rể!”
Ngô Hàm Nhu trợn trắng mắt.
Cố Phong thuận thế nói: “Tiểu Ninh, em và Tiểu Đống, đồng chí Ngô Hàm Nhu đều đi về hết luôn đi.”
Diệp Ninh đương nhiên cũng muốn như thế, nhưng mà cô còn chưa kịp nói chuyện thì Ngô Hàm Nhu đã dùng thái độ kiên quyết bày tỏ: “Tôi muốn ở lại đây.”
Cố Phong nhíu chặt mày lại như bánh quai chèo, mặc dù không mở miệng thì tất cả mọi người cũng đều biết anh đang rất kháng cự.
“Không được. Tôi và cô không thân cũng chẳng quen, cho dù cần có người ở lại chăm sóc thì cũng nên là Tiểu Đống ở lại.”
Chuyện này không thể thương lượng.
Diệp Đống kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Đúng đó. Tôi và anh rể mới là người một nhà, không giống như người nào đó, không có thân phận lại cứ muốn cho không.”
Ngô Hàm Nhu cười lạnh nói: “Cậu cũng không cần cố ý mỉa mai nhắc đi nhắc lại những lời này mãi.”
Diệp Ninh nhíu mày, nhưng mà cô cũng không có ý định dây dưa với Ngô Hàm Nhu.
Cô cho rằng cô ta sẽ tiếp tục tìm lý do, nhưng mà không ngờ rằng cô ta lại im lặng, vài giây sau mới gật đầu đồng ý.
“Được rồi. Tôi đi.”
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Diệp Ninh, ngược lại làm cô cảm thấy có chút bất an.
Tục ngữ nói rất hay, không sợ tên b.ắ.n chính diện, chỉ sợ tên b.ắ.n lén!
TBC
Cố Phong thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, từ nay về sau anh thật sự không muốn gặp lại Ngô Hàm Nhu nữa.