Chiều tối, Diệp Đống ở một bên dọn dẹp phòng bệnh, lại vừa lèm bèm nói chuyện với Diệp Ninh.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ chắc chắn sẽ ở lại kinh thành, chờ ngày mai đương nhiên cần phải tìm chỗ ở khác.
Mấy ngày nay Diệp Đống cũng coi như có chút quen thuộc đối với kinh thành, luôn muốn tìm kiếm một nơi nào đó náo nhiệt để ở lại.
Mãi đến khi Diệp Ninh đưa một cái chìa khóa đến trước mặt cậu, mới làm cậu ngậm cái miệng lải nhải lại.
“Đây là cái gì?” Diệp Đống nhìn chằm chằm vào chìa khóa hỏi.
“Chị đã mua một căn nhà ở kinh thành rồi, chờ ngày mai xuất viện chúng ta lại dọn qua đó ở.”
Ngày hôm qua Lý Tử Hằng đã nói với cô, trong phòng đã có đủ mấy thứ cơ bản cần thiết trong cuộc sống hằng ngày, có thể xách giỏ vào ở.
“Hả?” Diệp Đống ngơ ngác, vài giây sau mới trừng to mắt lặp lại nói: “Chị mua... nhà ở chỗ này hả?”
Diệp Ninh ngẩn ngơ gật đầu, chỉ nghĩ chờ ngày mai phải liên lạc với Trương Quốc Trụ một lúc, nhờ anh ấy sắp xếp người và xe đến đây đón.
Tuy là nói có thể xách giỏ vào ở, nhưng chắc chắn vẫn cần phải mua thêm đồ đạc sinh hoạt ngày thường, đến lúc đó dù sao cũng cần phải có người dẫn Diệp Đống đi mua sắm mới được.
“Chị thật sự mua nhà ở chỗ này hả?!” Diệp Đống hoàn toàn phản ứng lại đây, tiếng nói càng lúc càng lớn.
Diệp Ninh không thể không hoàn hồn: “Em nghe không rõ lời chị nói sao?”
TBC
Giây tiếp theo, Diệp Đống chợt kích động múa may tay chân.
Nơi này chính là kinh thành, dưới chân thiên tử, có thể sinh sống ở chỗ này cũng không phải là người thường.
Hiện tại cô lại nói cho cậu, cô mua nhà ở nơi này rồi, chuyện này sao có thể làm cậu không kích động được chứ!
“Chị, chị làm chuyện lớn này lúc nào vậy chứ? Nhà ở kinh thành cũng không rẻ đâu, chị kiếm đâu ra nhiều tiền như thế? Anh rể có biết chuyện chị mua nhà ở kinh thành không? Sao tới bây giờ chị mới nói cho em biết vậy?”
Cậu đã vui sướng đến mức ăn nói lộn xộn.
Diệp Ninh bị sự vui vẻ của cậu lây nhiễm, giọng nói cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Rốt cuộc căn nhà kia như thế nào chị cũng còn chưa đi xem nữa. Chờ ngày mai đi qua đó rồi sẽ biết.”
Diệp Đống đã hoàn toàn không nghe được những lời này của cô, trong đầu đều đang tưởng tượng đến ngôi nhà kia.
Diệp Ninh liếc mắt nhìn bóng đêm càng lúc càng tối, ngày mai cô phải xuất viện rồi, tuy rằng mỗi ngày cô vẫn có thể đến đây thăm Cố Phong, nhưng vẫn cứ có cảm giác lưu luyến.
“Tiểu Dống, chị sang phòng bệnh của anh rể em.”
Diệp Đống giống như bệnh nhân tâm thần, liên tục nhảy cẫng lên, nghe được Diệp Ninh nói cũng không để ý mà vẫy vẫy tay.
Diệp Ninh cũng không quan tâm đến cậu, chống nạng chậm rãi đi ra ngoài.
Bên này Cố Phong cũng chưa đi ngủ, ngày mai Diệp Ninh phải xuất viện rồi, hiện tại anh lại không thể giúp đỡ được gì hết.
Nói không quan tâm thì là giả.
Răng rắc.
Cửa phòng bệnh mở ra, trong đêm đen yên lặng có vẻ cực kỳ vang dội.
Cố Phong nhìn qua ngoài cửa.
Chờ đến khi nhìn thấy Diệp Ninh đi vào, đáy mắt của anh lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.
Hình như anh đã đoán trước được rồi.
“Em đã dọn dẹp đồ đạc hết chưa?”
Anh chậm rãi từ trên giường bệnh ngồi dậy.
“Tiểu Đống còn đang dọn dẹp đó.” Diệp Ninh nhìn lướt qua phòng bệnh, mang theo hàm ý sâu xa.
Cố Phong cũng không phát hiện ra sự “khác thường” của cô, tiếp tục nói: “Phải chờ thêm một đoạn thời gian nữa anh mới có thể xuất viện, nếu em cảm thấy ở kinh thành không tiện thì cũng có thể đi về trước.”
“Anh đang ở chỗ này, em không đi đâu hết. Chờ đến khi anh có thể xuất viện thì chúng ta cùng nhau đi về nhà.”
Diệp Ninh đã dự định như thế từ trước rồi.