Lần này Cố Phong không hề bị động, hoàn toàn phóng thích tình cảm đã đè nén từ lâu của mình.
Nụ hôn ngọt ngào, làm đầu người ta như muốn ngất đi, muốn ngừng lại không được.
Diệp Ninh cũng bị nụ hôn kịch liệt của anh làm cho không thể nào suy nghĩ như bình thường được, từng luồn cảm giác sung sướng tê dại thổi quét toàn thân, rên khẽ thành tiếng.
Cố Phong giống như nghe được âm thanh êm tai nhất trên thế giới này, toàn bộ lý trí đều tan rã, nụ hôn dọc theo cánh môi của Diệp Ninh rậm rạp rơi xuống, nơi đi qua để lại vô số vệt đỏ đầy mập mờ.
Nóng.
Ngoại trừ nóng thì vẫn là nóng.
Diệp Ninh thở gấp, toàn bộ cúc áo của đồ bệnh nhân đều bị mở bung ra.
Cố Phong hoàn toàn điên cuồng, giống như tín đồ thành kính hôn môi thần mình của mình.
“Anh Cố, tôi...”
Ngô Hàm Nhu đẩy cửa đi vào.
Khi cô ta nhìn thấy dưới đệm chăn của giường bệnh lại có đến hai bóng người, lập tức ngơ ngẩn.
Cố Phong và Diệp Ninh càng không ngờ đến sẽ có người đột nhiên đi vào, Cố Phong gần như chỉ dùng một giây đã che kín mít Diệp Ninh rồi.
Nhưng mà cho dù là như thế, trong toàn bộ phòng bệnh đều đã tràn ngập bầu không khí vô cùng mập mờ.
Mà hơi thở của Cố Phong cũng rất năng, sắc mặt không biết đỏ hơn bình thường bao nhiêu lần.
“Đi ra ngoài!”
Giọng nói khàn khàn hỗn loạn tình dục, bá đạo lại lạnh nhạt quát lớn Ngô Hàm Nhu.
Tuy rằng Ngô Hàm Nhu không nhìn thấy người đang nằm dưới chăn là ai, nhưng cũng đã đoán được nơi này đang xảy ra chuyện gì.
Mắt cô ta đảo tới đảo lui nhìn về phía Cố Phong.
Khi nhìn thấy Cố Phong còn đang mặc quần áo, cô ta miễn cưỡng làm bản thân bình tĩnh lại.
Cố Phong và Diệp Ninh đều đang bị thương, cho nên hiện tại dù đang ở cùng một chỗ thì cũng không có khả năng thật sự phát sinh chuyện gì.
Cố Phong nhìn thấy Ngô Hàm Nhu vẫn cứ đứng yên tại chỗ, lại tăng thêm âm lượng lần nữa: “Đi ra ngoài! Đừng để tôi phải lặp lại lần nữa!”
Cuối cùng Ngô Hàm Nhu cũng hoàn hồn, sắc mặt khó coi, không nói tiếng nào, xoay người rời đi.
Diệp Ninh trốn ở trong chăn cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng có chút bực bội vì bị người ta phá hư.
Cô đã dặn dò y tá, dặn dò Diệp Đống, nhưng lại không đoán được cuối cùng người đến đây phá rối sẽ lại là Ngô Hàm Nhu.
Tuy rằng quần áo trên người Cố Phong cũng xem như còn nguyên vẹn, nhưng mà cô đã bị cởi hơn phân nửa, nơi nơi đều là hơi thở mà Cố Phong để lại.
Ngô Hàm Nhu xuất hiện làm Cố Phong khôi phục lại một chút lý trí, xác định cửa phòng bệnh đã đóng lại, anh lập tức đi kiểm tra Diệp Ninh đang giấu dưới chăn.
Nhưng mà anh cũng chỉ mới nhìn thấy phần xương quai xanh trắng nõn lại xinh đẹp của Diệp Ninh, sóng gió mới bị đè ép xuống trong lòng anh lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Thật đúng là muốn c.h.ế.t mà!
“Xin lỗi.”
Rõ ràng bọn họ chỉ muốn nằm cùng nhau trò chuyện, nhưng mà anh lại mạo phạm cô.
Trên mặt Diệp Ninh cũng nóng hôi hổi, đến tận lúc này thứ cô muốn không phải là lời xin lỗi.
TBC
“Anh xin lỗi em là bởi vì chuyện lúc nãy còn chưa làm xong sao?”
Cố Phong chỉ cảm thấy đầu óc của mình vang lên một tiếng “ong”, m.á.u toàn thân đều sôi trào.
Ý của cô là...
“Không, không được.”
Tuy rằng anh sắp nổi điên rồi, nhưng cũng không thể thật sự muốn cô dưới tình huống như thế.
“Vì sao lại không được chứ?” Diệp Ninh nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, hình như đang chờ mong gì đó.
Bọn họ đã xác định mối quan hệ yêu đương, hiện tại là là anh tình em nguyện, cô không cảm thấy có cái gì không được.
Huống chi ngoại trừ bước cuối cùng ra, những gì bọn họ nên làm hay là không nên làm cũng đều đã làm hết rồi.
Tình cảm đạt đến giới hạn nào đó, muốn được đến lẫn nhau, đó chính là sự việc tốt đẹp nhất.