Những gì Diệp Ninh nói chẳng khác nào là một lời mời gọi đối với Cố Phong, liên tục đánh sâu vào phòng tuyến tâm lý vốn dĩ đã vô cùng yếu ớt của Cố Phong.
Nhưng mà đến thời khắc quan trọng, anh vẫn cố gắng nhịn xuống.
Tuy rằng cả đời này anh chỉ yêu một mình Diệp Ninh, nhưng mà trên người bọn họ toàn là vết thương, cho dù là vì suy nghĩ cho sự khôi phục của cơ thể Diệp Ninh thì cũng không thể là ngay lúc này.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng.
“Tiểu Ninh, em là bảo bối mà anh trân quý nhất, anh cũng muốn cho em cảm giác tốt đẹp nhất.”
Giọng của anh đã cực kỳ khàn khàn.
Diệp Ninh đại khái có thể đoán ra được suy nghĩ của anh, nghĩ đến mắt cá chân còn đang bó thạch cao của mình, cùng với cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục của anh, hiện tại thật sự không phải cơ hội quá tốt.
“Được rồi, vậy chúng ta lại chờ thêm một chút.”
Nói xong cô ngoan ngoãn nằm trong lòng n.g.ự.c của Cố Phong, cảm nhận được sự tốt đẹp yên lặng này.
Người đẹp nằm trong lòng ngực, hơn nữa lại còn là người mà anh thích, đối với Cố Phong mà nói, đây thật sự là dày vò lớn nhất.
Tuy rằng anh đã dùng hết toàn bộ sự tự chủ để khống chế, nhưng mà có một vài thứ vẫn không thể nào che giấu được.
TBC
Đau cũng vui sướng.
Diệp Ninh lại đỏ mặt, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Không ai trong hai người bọn họ lên tiếng, đều tự ngầm hiểu với nhau.
Hơi thở của Cố Phong hỗn loạn dồn dập, trong đầu nghĩ đến kế hoạch huấn luyện, nghĩ đến cách bố trí trên chiến trường, nghĩ đến hết tất cả mọi thứ có thể làm bản thân bình tĩnh lại.
Thình thịch! Thình thịch!
Diệp Ninh nghe tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của anh, tâm trạng cũng không thể nào bình ổn được.
Tuy rằng lúc nãy hai người bọn họ đã thống nhất ý kiến, nhưng mà hình như muốn giữ vững ý kiến này cũng sẽ là một bài kiểm tra cực kỳ khó khăn.
Không biết bao lâu sau, Diệp Ninh giống như đã quyết định gì đó.
“Cố Phong....”
“Ừm.” Cố Phong lên tiếng đáp, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
“Em... Có thể giúp anh.”
Lúc nói ra những lời này, gương mặt Diệp Ninh đã giống như nổi lửa.
Có lẽ có thể dùng biện pháp kia, cô cũng không muốn làm anh quá khó chịu.
Toàn bộ trái tim Cố Phong đều đang run rẩy, t.ì.n.h d.ụ.c ở sâu trong đáy mắt quay cuồng.
Tất cả mọi thứ lại mất khống chế lần nữa, trong tiếng thở dốc đan chéo của hai người, anh bắt được bàn tay mềm mại của Diệp Ninh, chậm rãi dời xuống bên dưới...
“Tiểu Ninh, anh yêu em...”
Trong bóng đêm, cùng với tiếng gầm nhẹ của Cố Phong, phát tiết ra tình yêu cực nóng đối với Diệp Ninh.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Đống tính toán thời gian, đi mua bữa sáng về, vào phòng bệnh của Cố Phong.
Trước khi đi vào, cậu còn vô cùng lễ phép mà gõ cửa hỏi.
“Anh rể, anh với chị đã tỉnh ngủ chưa?”
Tối hôm qua chị của cậu đến phòng bệnh của anh rể ngủ, hiện tại cậu tuyệt đối không dám trực tiếp đi vào.
“Vào đi.” Tiếng nói lười biếng của Diệp Ninh từ bên trong truyền ra.
Lúc này Diệp Đống mới đẩy cửa mà vào.
Diệp Ninh và Cố Phong đều đã ăn mặc quần áo ngay ngắn.
Diệp Đống nhiều chuyện đảo tới đảo lui giữa hai người bọn họ.
Cậu cũng biết dựa theo trạng thái cơ thể hiện tại của Cố Phong, chỉ e là anh cũng không thể vận động quá kịch liệt.
Nhưng mà hiện tại nhìn Cố Phong mặt mày sáng sủa tinh thần hăng hái, sắc mặt cực kỳ tốt đẹp.
Ngay lúc cậu quan sát hai người bọn họ thì Ngô Hàm Nhu cũng đã đi đến phòng bệnh.
Cô ta và Diệp Đống cũng có phản ứng giống hệt như nhau, thậm chí còn quan sát cẩn thận hơn Diệp Đống rất nhiều.
Trạng thái của Diệp Ninh không có gì khác với ngày hôm qua, hơn nữa trên chân của cô còn đang bó thạch cao, tuyệt đối là không phương tiện.
Còn Cố Phong, ngoại thương của anh đúng là không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà nội thương lại rất nghiêm trọng, cũng không có năng lực phát sinh chuyện gì đó.
Xem ra cô ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không chờ đến khi Cố Phong xuất viện, chỉ sợ cô ta sẽ thật sự không thể nào ngăn cản việc anh và Diệp Ninh yêu nhau.
Lúc này trong mắt Cố Phong chỉ có Diệp Ninh, ánh mắt khi nhìn về cô toàn là tình yêu nồng cháy.