Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1120

Diệp Ninh ngược lại có chút xấu hổ, trong đầu đều là những hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua.

Tối hôm qua là lần đầu tiên cô ở trạng thái tỉnh táo, vô cùng rõ ràng cảm nhận được tất cả mọi thứ của Cố Phong, nói thật cô cũng có chút giật mình, cũng sợ hãi.

Kinh hồn táng đảm.

Cô hoàn toàn không thể xác định, nếu thật sự đến lúc đó, cuối cùng cô có thể thừa nhận nỗi được anh hay không?

Bốn người trong phòng bệnh đều có suy nghĩ riêng.

Cuối cùng vẫn là Diệp Đống phá vỡ yên lặng.

“Anh rể, chị, ăn cơm thôi.”

Ngô Hàm Nhu cũng không hề vì chuyện tối hôm qua mà cảm thấy xấu hổ gì cả, ngược lại còn càng thêm nhiệt tình đối với Cố Phong.

“Anh Cố, lúc nãy tôi đến đây đã cố ý đến văn phòng của bác sĩ, bác sĩ nói hiện tại anh đã có thể tiến hành một ít hoạt động đơn giản rồi. Chờ lát nữa ăn sáng xong, tôi lại đẩy anh đi ra ngoài đi dạo.”

Cố Phong không hề suy nghĩ lập tức từ chối ngay: “Không cần phải phiền phức như thế, tôi tự đi được. Hơn nữa hôm nay Tiểu Ninh sẽ xuất viện, cô và Tiểu Đống cùng nhau đi chăm sóc cho Tiểu Ninh đi.”

Ngô Hàm Nhu đè nén cảm xúc bực bội trong lòng xuống, bất đắc dĩ đồng ý.

Cố Phong lập tức lại nhìn về phía Diệp Ninh: “Tiểu Ninh, xuất viện xong thì em sẽ tiếp tục ở lại nhà nghỉ của quân khu sao?”

Không đợi Diệp Ninh nói gì, Diệp Đống đã vội vàng khoe khoang.

“Anh rể, anh còn chưa biết đúng không? Chị của em đã mua nhà ở kinh thành rồi!”

Cậu đã hưng phấn suốt cả một buổi tối đó.

Cố Phong thật sự là không biết.

Diệp Ninh mỉm cười giải thích: “Căn nhà kia là mấy ngày hôm trước chủ nhiệm Lý mua giúp cho em, sau này em sẽ thường xuyên phải đến kinh thành, có nhà riêng của mình thì sẽ càng tiện lợi và thoải mái hơn.”

Tuy rằng Cố Phong có chút kinh ngạc, nhưng mà nghĩ đến thân phận và công việc hiện tại của Diệp Ninh, mua nhà thật đúng là không phải chuyện gì khó.

 

“Nhà ở chỗ nào?”

Diệp Ninh cũng không kiêng dè Ngô Hàm Nhu, trực tiếp nói thẳng ra ngoài.

Cố Phong vẫn có chút hiểu biết đại khái về kinh thành, vị trí của căn nhà kia đúng là cũng khá tốt.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Em đã liên lạc với đạo diễn Trương rồi, anh ấy sẽ đến đây đón em xuất viện. Em và Tiểu Đống sửa soạn nhà cửa trước, chờ anh xuất viện xong là có thể trực tiếp về nhà.”

“Được rồi, phiền em rồi.” Cố Phong dịu dàng nói.

“Anh biết là được rồi.” Diệp Ninh cười trêu chọc.

Diệp Đống cảm thấy hôm nay hai người bọn họ còn nhão nhão dính dính hơn lúc trước rất nhiều.

Ăn sáng xong, Diệp Đống đi xử lý thủ tục xuất viện, Diệp Ninh vẫn cứ ở trong phòng bệnh của Cố Phong.

Mãi đến khi Trương Quốc Trụ đến.

Trương Quốc Trụ cũng đã bảy tám ngày không đến Diệp Ninh, nhìn thấy Diệp Ninh đã không cần ngồi xe lăn, vẫn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Tình hình khôi phục của Diệp Ninh hiển nhiên còn tốt hơn những gì anh ấy tưởng tượng rất nhiều.

TBC

“Đạo diễn Trương, mới mấy ngày không gặp, sao anh trông lại tiều tụy nhiều như thế?”

Diệp Ninh nhìn Trương Quốc Trụ râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch.

Chỉ e là nếu anh ấy đi trên đường, sẽ không có ai cho rằng anh ấy là một đạo diễn lớn.

“Dạo gần đây đang phải nhanh chóng đuổi kịp tiến độ quay chụp, cho nên hơi mệt thôi.”

Điện ảnh đã quay chụp đến giai đoạn kết thúc, tất cả mọi người đều đang tăng ca làm thêm giờ.

Diệp Ninh biết rất rõ mỗi lần Trương Quốc Trụ làm việc đều sẽ mất ăn mất ngủ: “Việc quay phim quan trọng, nhưng cũng phải để ý đến sức khỏe.”

Trương Quốc Trụ cười ha hả, anh ấy làm “người tốt”, ngược lại còn bị bệnh nhân dặn dò ngược lại.

Anh ấy đảo mắt nhìn về phía Cố Phong đang nằm trên giường bệnh, không biết có phải là ảo giác của anh ấy hay không, hình như trạng thái giữa Diệp Ninh và Cố Phong không giống như trước kia cho lắm.

 
Bình Luận (0)
Comment