Diệp Đống xử lý thủ tục xuất viện xong, cùng Trương Quốc Trụ và Ngô Hàm Nhu đi ra ngoài chờ Diệp Ninh.
“Vậy em đi về trước đây, ngày mai lại đến thăm anh.” Diệp Ninh nghĩ hôm nay chắc chắn phải sửa soạn dọn dẹp lại nhà cửa, cho nên có lẽ buổi chiều cũng có thời gian rảnh đến đây.
Cố Phong không yên tâm dặn dò: “Có việc gì thì cứ dặn Tiểu Đống đi làm, phải bảo vệ tốt bản thân đó.”
Tuy rằng Trịnh Toàn Cường và mớ đồng đảng của gã đều đã bị b.ắ.n chết, về phương diện này cũng đã không có nguy hiểm gì nữa, nhưng hiện tại Diệp Ninh chính là người của công chúng, sau khi xuất viện chắc chắn sẽ bị fans mê ca nhạc và truyền thông chú ý, vẫn cần phải chú ý an toàn nhiều hơn mới được.
“Yên tâm đi, em biết nên làm cái gì mà. Em đi nha?”
Rõ ràng mỗi ngày đều có thể gặp mặt, Diệp Ninh vẫn có chút lưu luyến.
Tuy rằng Cố Phong không biểu hiện ra quá nhiều, nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi người của cô.
Hai người lưu luyến không rời.
TBC
Diệp Ninh mất gần mười phút mới có thể rời khỏi phòng bệnh.
Chờ Diệp Ninh chống nạng đi ra ngoài, Diệp Đống lập tức chạy lên đón.
“Ngô Hàm Nhu đâu?” Diệp Ninh chỉ nhìn thấy cậu và Trương Quốc Trụ.
Trương Quốc Trụ nói: “Cô ấy nói cô ấy sẽ không đi chung với chúng ta.”
Diệp Ninh hơi nhíu mày, Cố Phong đã nói rõ là anh không cần Ngô Hàm Nhu ở lại chăm sóc, Ngô Hàm Nhu lại không chịu đi về với cô, cô ta định rời khỏi kinh thành sao?
“Cô ta có nói là cô ta đi đâu không?”
Trương Quốc Trụ lắc đầu: “Cô gái kia có tính cách cực kỳ quái lạ, cô cũng không cần lo lắng, cô ấy có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Người ta đã đi mất tăm không còn bóng dáng, cho dù Diệp Ninh muốn hỏi cho rõ ràng cũng không được.
Cô được Diệp Đống nâng lên xe.
Nhìn đường phố nhộn nhịp ở bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng liên tục cảm thán.
Cô đã ở trong bệnh viện một tháng, thời gian cực kỳ dài lâu.
“Diệp Ninh, chúng ta trực tiếp đi qua nhà của cô sao?” Trương Quốc Trụ dò hỏi.
“Không. Đi đến bệnh viện Kinh Đại trước đi.”
Diệp Ninh đã muốn đi thăm Vương Kim từ lâu rồi.
Trương Quốc Trụ lập tức hiểu được ý của cô, ra hiệu với tài xế.
“Tại y tá quản lý nghiêm ngặt quá, nếu không thì tôi đã đi ra ngoài chạy năm cây số rồi.”
Trong phòng bệnh, Vương Kim đang khoác lác với bạn giường ở giường bệnh bên cạnh, nhìn thấy Diệp Ninh đi vào, vô cùng vui sướng và bất ngờ.
“Sao cô lại đến đây?”
Diệp Ninh chống nạng chậm rãi đi đến, nhìn thấy anh ấy còn tràn đầy sức sống như thế, trong lòng mới coi như hoàn toàn yên tâm.
“Hôm nay tôi đã được xuất viện rồi. Anh thế nào?”
“Không có gì. Cô xem không phải tôi vẫn còn bình an sao. Nhưng mà cô đó, chân cô có sao không?”
Vương Kim biết cuối cùng Diệp Ninh đã bị Trịnh Toàn Cường bắt đi, Trịnh Toàn Cường sẽ tra tấn Diệp Ninh như thế nào, dùng chân để suy nghĩ cũng có thể đoán được.
“Xương cốt bị nát, phải từ từ dưỡng thương mới được.”
Tuy rằng sắc mặt Vương Kim rất nhẹ nhàng, nhưng Diệp Ninh nghĩ đến những gì bọn họ đã trải qua, vừa biết ơn lại đau lòng anh ấy.
“Anh Vương, lần này thật sự rất cảm ơn anh.”
“Sao cô lại gọi tôi là anh Vương rồi? Cứ gọi tôi là Vương mập đi. Với lại đừng có cảm ơn tôi, tôi còn phải xin lỗi Cố Phong nữa đó. Lúc trước tôi đã hứa với Cố Phong là nhất định sẽ bảo vệ cô, kết quả tôi lại không làm được.” Vương Kim nói xong lời cuối cùng, giọng nói tràn ngập bất mãn đối với chính mình.
“Anh đã làm được rồi, nếu không có anh thì tôi đã c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó rồi.” Diệp Ninh nói lớn hơn.
Vương Kim lại mỉm cười: “Dù sao hiện tại chúng ta đều coi như là gặp đại nạn không chết, sau này chắc chắn sẽ có phúc lớn. Đúng rồi, hiện tại Cố Phong thế nào?”
“Có lẽ còn phải khoảng nửa tháng nữa mới có thể xuất viện.”
“Lần này thì hai chúng tôi thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ rồi.” Vương Kim vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của Diệp Ninh, cố ý thử: “Chuyện lần này cô cũng đừng trách Cố Phong, anh ấy là người không muốn chuyện này phát sinh nhất. Cô cũng biết mà, người tham gia quân ngũ thật ra có đôi khi cũng sẽ rất bất đắc dĩ.”
Dù sao thì Trịnh Toàn Cường là vì muốn trả thù Cố Phong cho nên mới đi bắt cóc Diệp Ninh.
Anh ấy lo lắng Diệp Ninh sẽ vì chuyện này mà trách Cố Phong.