“Sao tôi có thể trách anh ấy được chứ, lần này anh ấy vì cứu tôi, suýt chút nữa đã mất mạng.” Cho dù là hiện tại, Diệp Ninh chỉ là nhắc đến thôi cũng cảm thấy còn sợ hãi.
Hai mắt Vương Kim sáng rực lên, cố ý thử nói: “Cô có thể nghĩ như thế thì tốt rồi, thật ra trong lòng Cố Phong vẫn luôn có cô. Tôi và anh ấy quen biết nhau mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy để ý một người con gái đến thế đó.”
Trong lòng Diệp Ninh ấm áp: “Tôi biết.”
“Nếu cô biết, vậy có phải cô cũng nên suy xét lại một chút, lại cho anh ấy một cơ hội hay không?”
Vương Kim cũng rầu thúi ruột vì người anh em thân thiết Cố Phong này.
Nhắc đến Cố Phong, trong mắt Diệp Ninh tràn ngập tình cảm dịu dàng không thể nào hòa tan được: “Chúng tôi đã tái hợp lại rồi.”
Vương Kim đầu tiên là hơi sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại, vẻ mặt kích động.
“Thật sao? Cô có lừa tôi không đó?”
Diệp Ninh vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Thật.”
“Tốt quá rồi!” Vương Kim vui vẻ từ trên giường nhảy dựng lên, kết quả đụng trúng miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng mà mấy việc này cũng không có gì quan trọng.
“Lần này Cố Phong cũng coi như chờ đến lúc mây tan thấy trăng sáng!”
Anh ấy thật lòng vui vẻ thay cho Cố Phong.
“Anh cũng phải dưỡng thương cho tốt đó, chờ xuất viện rồi chúng tôi sẽ đến đón anh.” Diệp Ninh đã coi Vương Kim thành người một nhà từ lâu rồi.
“Được rồi. Đến lúc đó tôi nhất định phải làm vài ly với Cố Phong mới được, lúc trước tôi không uống được rượu mừng lúc kết hôn của hai người, vừa khéo lại còn có cơ hội lần thứ hai.”
Vương Kim nói thế cũng chọc Diệp Ninh bật cười.
Cơ hội lần thứ hai.
Cô đột nhiên cũng bắt đầu chờ mong có thể gả cho Cố Phong lần nữa.
...
Tài xế dừng xe trước địa chỉ mà Diệp Ninh cung cấp.
Không chỉ có Diệp Ninh và Diệp Đống quan sát phần ngoài căn nhà mà đến cả Trương Quốc Trụ cũng đang liên tục nhìn tới nhìn lui.
Đây là một căn nhà tứ hợp viện điển hình, đường xá sạch sẽ, hoàn cảnh cực kỳ tốt đẹp.
Diệp Đống sốt ruột chạy đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa ra.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa đỏ thắm mở ra, cảm xúc của cậu cũng bắt đầu kích động.
Lọt vào trong tầm mắt là một mặt tường xanh nhạt vô cùng rộng lớn, bên trên được khảm một bức tranh sông núi.
Trong sân đều là mặt đất được lót bằng gạch đỏ, hai dãy nhà ở phía đông và phía tây đều có đủ.
Căn nhà theo phong cách cổ điển xinh đẹp, được sửa chữa bảo dưỡng cực kỳ tốt.
TBC
Diệp Đống mở to hai mắt nhìn, nhìn mãi không kịp, vẻ mặt lại càng vô cùng xuất sắc.
Sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy căn phòng đẹp như thế.
Đến cả Trương Quốc Trụ cũng nhịn không được cảm thán: “Chắc căn nhà này đắt lắm nhỉ?”
Diệp Ninh cũng khá hài lòng với căn nhà này, cô cũng không cố ý đi hỏi thăm giá nhà với Lý Tử Hằng, nhưng mà cho dù có là giá trên trời thì chờ nhiều năm sau, giá trị chân chính của nó chắc chắn sẽ cao gấp rất nhiều lần hiện tại.
“Chị, chúng ta mau đi vào đi!”
Giọng của Diệp Đống cũng đang phát run, đã sắp chờ không kịp nữa rồi, chạy nhanh vào trong nhanh như thỏ
Cửa sổ sáng ngời, khiêm tốn lại phóng khoáng, đây chính là từ ngữ miêu tả chính xác nhất để tả về ngôi nhà này.
Diệp Đống liên tục phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc vô cùng khoa trương, tất cả mọi thứ trong nhà và ngoài nhà đều đổi mới nhận tri của cậu.
Diệp Ninh đại khái dạo quanh một vòng, đúng là cái gì cần thiết đều đã có đủ, chỉ cần bổ sung thêm một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày là có thể trực tiếp vào nhà ở rồi.
Lần này Lý Tử Hằng thật đúng là giúp cô một việc lớn.
Diệp Ninh xuất viện, phòng bệnh của Cố Phong hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Mới chỉ một tiếng trôi qua, Cố Phong cũng đã bắt đầu điên cuồng nhớ nhung Diệp Ninh.
Lúc Diệp Ninh ở lại chỗ này, cho dù cô không nói gì hết, chỉ lẳng lặng ngồi đó cũng đã làm anh cảm giác được vô cùng yên ổn và vui sướng.
Mà hiện tại anh chỉ cảm thấy thời gian cực kỳ dài lâu, trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi này, anh cũng đã nhìn đồng hồ ba lần rồi.
Anh thử chậm rãi đi xuống giường, chỉ cần không làm những động tác có biên độ quá lớn thì hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngay lúc anh bắt đầu thử tập luyện đi bộ, cửa phòng bệnh mở ra, Ngô Hàm Nhu từ bên ngoài đi đến.
Cố Phong nhìn thấy cô, rõ ràng sửng sốt một chút.
Buổi sáng bọn họ đã cùng nhau rời đi rồi mà.
“Sao cô lại quay về? Có phải Tiểu Ninh có chuyện gì không?”
Chuyện đầu tiên anh nghĩ đến chính là Diệp Ninh, thần kinh căng thẳng.
Ngô Hàm Nhu nói một cách đương nhiên: “Tôi muốn đến thôi, hôm nay Diệp Đống không ở bệnh viện, nhưng mà anh vẫn cần có người chăm sóc, cho nên tôi mới quay về.”
“...”
Mặt Cố Phong tối đen.
Không phải ngày hôm qua bọn họ đều đã nói rõ ràng rồi sao?
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, chúng ta tâm sự đi.”
Quyết định xong, anh chậm rãi đi về giường bệnh ngồi xuống.
“Được thôi.” Ngô Hàm Nhu đồng ý vô cùng dứt khoát, không chút hoang mang kéo ghế dựa đến ngồi ở trước mặt anh.
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, mặc kệ cô tiếp cận tôi là vì mục đích gì, chúng ta đều sẽ không có tương lai. Vì bảo vệ danh dự của tôi và cô, tôi hi vọng sau này chúng ta có thể giữ vững khoảng cách.”
Cố Phong không hề nói vòng vo gì cả, vừa mở miệng đã vào thẳng chủ đề.
Ngô Hàm Nhu không hề kinh ngạc chút nào, chờ anh nói xong rồi, mới nghiêm trang nói: “Tôi thích anh.”
Ánh mắt Cố Phong hơi cứng lại, cho dù có nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ rằng cô ta sẽ đột nhiên tỏ tình.
Anh không chỉ không hề động lòng, ngược lại càng thêm chán ghét tình huống này.
“Người tôi yêu là Tiểu Ninh, nếu không phải là cô ấy thì chắc chắn sẽ không phải là bất cứ người phụ nữ nào khác, cô không cần phải lãng phí tình cảm trên người của tôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của anh, lúc này Ngô Hàm Nhu đột nhiên vô cùng hâm mộ Diệp Ninh.
Vì sao ngoại trừ anh của cô ta ra, còn có một người đàn ông ưu tú như Cố Phong luôn khăng khăng một mực với cô như thế.
“Tôi thích anh là chuyện của tôi, anh có chấp nhận hay không thì tôi cũng đều sẽ không thay đổi.”
Nếu không phải bởi vì anh trai, cô ta chắc chắn sẽ chúc phúc cho bọn họ, nhưng mà hiện tại cô ta chỉ có thể tiếp tục đi tiếp về phía trước.
Cố Phong nhức đầu, đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người phụ nữ khó chơi như Ngô Hàm Nhu.
“Sự quyết tâm của cô sẽ làm tôi cảm thấy rất bối rối.”
“Vậy thì sao chứ? Nếu anh có giỏi thì đi thay đổi suy nghĩ của tôi đi, để tôi đừng thích anh nữa, tôi cũng có thể rời đi. Nếu anh không làm được thì tôi sẽ chỉ sống theo ý thích của tôi.”
Ngô Hàm Nhu vô cùng bình tĩnh nói, tuy rằng việc cô ta đang làm cực kỳ đê tiện, nhưng cô ta cũng không để ý.
Cố Phong cảm thấy anh đang đàn gảy tai trâu, không thể nào nói đạo lý với cô ta được.
“Anh Cố, tôi biết hiện tại anh đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng với Diệp Ninh, nhưng anh thật sự có thể xác định Diệp Ninh thích anh sao?” Ngô Hàm Nhu hỏi ngược lại.
Toàn thân Cố Phong giống như bị bóng ma bao phủ, anh tuyệt đối không cho phép người nào nói xấu tình cảm của hai người bọn họ.
“Tiểu Ninh thích tôi.”
Hiện tại anh đã hoàn toàn có lòng tin về chuyện này.
Ngô Hàm Nhu cũng không sốt ruột, vội vàng: “Tôi đã nói với Diệp Ninh là tôi thích anh rồi. Nhưng mà Diệp Ninh vẫn cứ tùy ý để tôi ở lại bên cạnh anh, đây lại là vì lý do gì chứ?”
“Nếu cô ấy thật sự thích anh, sao có thể cho phép chuyện này diễn ra?”