Cô ấy lập tức dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Ngô Hàm Nhu.
“Vị đồng chí này, phiền cô mặc quần áo vào.”
Cô ấy nghiêm giọng nhắc nhở, hành vi này thật đúng là đồi phong bại tục.
Toàn thân Ngô Hàm Nhu căng chặt, cực lực giữ vững bình tĩnh nói ra câu nói kia: “Là anh ấy vô lễ với tôi trước.”
TBC
Đáy mắt Cố Phong tràn ngập âm u, anh tức giận, không ngờ Ngô Hàm Nhu lại thật sự nói ra những lời này.
Nhưng mà anh cũng không hề sợ hãi chút nào, hiện tại đã là rạng sáng, nơi này lại là phòng bệnh của anh, chỉ nhiêu đây thôi cũng đã đủ giải thích rõ ràng chân tướng rồi.
Y tá nhíu mày, làm gì có người nào bị vô lễ mà lại bình tĩnh như thế chứ?
Quần áo nằm dưới chân cô ta, mà Cố Phong thì đang đứng ở cửa. Dựa theo tình hình sức khỏe hiện tại của Cố Phong, nói anh là tay trói gà không chặt cũng được.
“Việc này không nằm trong phạm vi quản lý của y tá chúng tôi, cô mặc quần áo vào trước đi, cô có thể trực tiếp đi tìm công an, hoặc là chúng tôi có thể báo công an giúp cô.”
Ngô Hàm Nhu không ngờ rằng y tá sẽ không tin, xấu hổ thì đúng là xấu hổ thật, nhưng cô ta vẫn khom lưng nhặt quần áo lên, không chút hoang mang mặc quần áo vào ngay ngắn lần nữa.
Y tá nhìn chằm chằm cô ta rời đi.
Từ đầu đến cuối, Ngô Hàm Nhu không nói thêm câu nào nữa.
Chờ đến khi bóng dáng của cô ta hoàn toàn biến mất khỏi hành lang bên ngoài phòng bệnh, Cố Phong mới có cảm giác như trút được gánh nặng.
“Đồng chí Cố, cô ta đã đi rồi, anh cũng đi nghỉ ngơi tiếp đi.” Y tá dặn dò.
Cố Phong đáp: “Cảm ơn.”
Một trò hề cứ thế mà kết thúc.
Cố Phong nằm trên giường bệnh trằn tọc.
Những lời Ngô Hàm Nhu nói cứ liên tục quanh quẩn trong đầu của anh.
Nghĩ tới nghĩ lui.
Ít nhất anh phải xác định cho rõ ràng, rốt cuộc vì sao Ngô Hàm Nhu lại chấp nhất với chuyện phá hư tình cảm của anh và Diệp Ninh như thế?
Ngày hôm sau.
“Thật không?”
“Tôi tận mắt nhìn thấy đó, còn có thể giả được sao? Cô gái kia trực tiếp vào phòng bệnh cởi quần áo ra, nếu không phải tôi đi vào, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
“Cô ta định chơi chiêu cưỡng ép à?”
“Chắc là đang định mượn cơ hội người ta đang bị bệnh để quyến rũ người ta. Kết quả không ngờ người ta lại không thèm thích cô ta.”
...
Diệp Ninh và Diệp Đống đi vào khu vực Cố Phong nằm bệnh, lúc đi ngang qua khu vực y tá lập tức nghe được hai y tá đang khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Diệp Ninh chỉ muốn gặp đến Cố Phong, Diệp Đống thì lại nhiều chuyện đi chậm lại.
Khi Diệp Ninh đi vào phòng bệnh thì Cố Phong đã rửa mặt xong rồi.
“Chào buổi sáng. Em có mang theo bữa sáng cho anh nè.”
Nhìn thấy anh, toàn bộ vẻ âm u của Diệp Ninh lập tức tan thành mây khói.
Trên mặt Cố Phong cũng lộ ra chút ý cười: “Vừa lúc anh cũng đang đói bụng. Em lại đây một mình sao?”
Diệp Ninh quay đầu lại, mới phát hiện ra Diệp Đống không đi theo kịp.
“Tiểu Đống ở bên ngoài.”
Cô vừa nói vừa đi đến trước mặt Cố Phong, nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc: “Có nhớ em không?”
Mặt Cố Phong đỏ lên: “Ừ, nhớ.”
Anh đã không khống chế được muốn ôm cô, nhưng mà không đợi anh vươn tay ra, Diệp Đống đã hấp tấp từ bên ngoài chạy vào.
“Anh rể, tối hôm qua Ngô Hàm Nhu quyến rũ anh hả?!”
Cậu hấp tấp vội vàng chạy vào chất vấn, lập tức làm cho bầu không khí trong phòng bệnh đọng lại.
Diệp Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt, ngay sau đó lập tức nghĩ đến lời hai y tá vừa nói lúc nãy.
Cho nên tối hôm qua người định chơi trò cưỡng ép chính là Ngô Hàm Nhu đó hả?
Sắc mặt của cô lập tức trở nên vô cùng âm u, cô chỉ mới xuất viện một buổi tối mà thôi, vậy mà đã xảy ra chuyện hoang đường như thế rồi sao?