“Được rồi. Ngày mai tôi sẽ đến đó ngay.” Giang Húc Đông trả lời cực kỳ dứt khoát.
Diệp Ninh cũng nói cho anh ấy biết địa chỉ hiện tại.
Hiện tại cô cũng không biết địa chỉ cụ thể của Ngô Hàm Nhu ở nơi nào, cho nên chờ Giang Húc Đông đến đây rồi, còn phải đi tìm cô ta nữa.
Chờ gọi xong cuộc điện thoại này, cô mới coi như xử lý xong tất cả mọi chuyện trong lòng.
Diệp Đống nghe được cô muốn tìm Giang Húc Đông mang Ngô Hàm Nhu về, vui sướng muốn chết.
Trong mắt của cậu, đối với Diệp Ninh, Ngô Hàm Nhu chính là một mối nguy hiểm cực lớn.
Hiện tại cuối cùng mối nguy hiểm này muốn cút đi, đương nhiên là chuyện tốt rồi.
Những ngày tháng tiếp theo đây, cậu chỉ cần ở chỗ này điều dưỡng cơ thể với Diệp Ninh, chờ Cố Phong xuất viện, sau đó làm quen với kinh thành.
Sáng sớm.
Diệp Ninh và Diệp Đống đang chuẩn bị đến bệnh viện thì Trương Quốc Trụ đã đến thăm.
Trương Quốc Trụ muốn bàn chuyện công việc với Diệp Ninh,Diệp Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức dặn Diệp Đống đi mua bữa sáng đến bệnh viện chăm sóc cho Cố Phong trước.
“Điện ảnh đã quay chụp xong rồi, nếu cô xem được bộ phim này, chắc chắn sẽ rất thích.” Trương Quốc Trụ nói trước.
Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến, cô đương nhiên biết nội dung kịch bản hay đến thế nào.
“Khi nào thì điện ảnh sẽ chính thức công chiếu?”
“Chắc khoảng hai tháng nữa đi. Hiện tại điện ảnh của chúng ta còn cần một ca khúc chủ đề có chất lượng cao, cô xem xem cô có thể sáng tác được không?” Trương Quốc Trụ cũng không vòng vo với Diệp Ninh, trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
Diệp Ninh cũng cảm thấy kinh ngạc, không đợi cô trả lời, Trương Quốc Trụ tiếp tục giải thích nói: “Một tháng trước Á Thu cũng đã bắt đầu chuẩn bị ca khúc chủ đề rồi, nhưng mà các ca khúc ông ấy nhận được đều không quá hài lòng. Hôm nay lúc chúng ta mở họp, tôi đột nhiên nghĩ đến có phải cô cũng có thể sáng tác được hay không?”
“Đương nhiên, nếu cô cảm thấy áp lực quá lớn thì chúng ta cũng có thể nghĩ cách khác.”
Cuối cùng Trương Quốc Trụ lại bổ sung thêm một câu, tuy rằng rất muốn Diệp Ninh đồng ý, nhưng cũng không muốn làm cô khó xử, dù sao thì hiện tại sức khỏe của cô cũng chưa hoàn toàn khôi phục.
Đối với Diệp Ninh mà nói, chuyện sáng tác ca khúc chủ đề là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa cô cũng biết một ca khúc phối nhạc tốt quan trọng đối với điện ảnh đến mức nào.
Cho nên nếu hiện tại Trương Quốc Trụ đã lên tiếng, Diệp Ninh đương nhiên sẽ không từ chối.
“Tôi có thể thử xem sao.”
Lúc nên khiêm tốn thì vẫn cần phải khiêm tốn.
Trương Quốc Trụ vui mừng khôn xiết, trong nhận tri của anh ấy, chỉ cần là chuyện Diệp Ninh đồng ý thì cuối cùng chắc chắn sẽ thành công.
“Được rồi. Vậy chúng tôi chờ tin tức tốt của cô!”
Chuyện quan trọng đã nói xong, anh ấy lập tức thả lỏng lại.
“Tôi nghe mấy người bên nhà xuất bản ảnh âm nói mấy ngày tới cô sẽ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông đúng không?”
Diệp Ninh khẳng định nói: “Đúng vậy. Chuyện tôi gặp chuyện không may lan truyền quá rộng rãi, cũng nên xuất hiện một lần.”
Trương Quốc Trụ cũng gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, hiện tại bên ngoài toàn là những ngôn luận không hay, bọn họ thấy cô ngó lơ, ngược lại sẽ càng ngày càng thêm kiêu ngạo.”
Diệp Ninh hơi nhíu mày: “Ngôn luận không tốt?”
Trương Quốc Trụ không ngờ cô sẽ hỏi như thế: “Cô không biết à?”
Anh ấy còn tưởng rằng cô đã biết từ lâu, cho nên mới sắp xếp cuộc phỏng vấn lần này.
TBC
Diệp Ninh hỏi: “Ngôn luận không tốt gì thế?”
Trương Quốc Trụ là người thẳng tính, cũng không có ý định giấu diếm, nói lại cho cô nghe hết tất cả những lời đồn đãi xấu xa mà anh ấy nghe được về chuyện cô bị bắt cóc.
Diệp Ninh nghe đến cuối cùng, lập tức giận quá hóa cười, quả nhiên sức tưởng tượng của con người là cực kỳ phong phú.
Nếu thật sự giống như những gì bọn họ đồn đãi, cho dù cô không c.h.ế.t thì cũng điên rồi.