“Anh rể, hiện tại trong phòng bệnh chỉ có hai người chúng ta thôi, em có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”
Diệp Đống vừa chăm sóc cho Cố Phong ăn cơm, vừa cố ý hạ thấp giọng hỏi.
Cố Phong nói: “Em hỏi đi.”
Trước khi hỏi, Diệp Đống thậm chí còn cẩn thận nhìn thoáng qua phòng bệnh, điều này làm cho Cố Phong cảm thấy chuyện mà cậu định hỏi chắc chắn rất quan trọng.
“Rốt cuộc thì dáng người của chị em đẹp hay là Ngô Hàm Nhu đẹp hơn vậy?”
Diệp Đống nhìn chằm chằm vào Cố Phong.
“Phụt!”
Cố Phong đang nghiêm túc lắng nghe lập tức bị sặc.
Anh đã sớm biết Diệp Đống là người không quá nghiêm túc, không ngờ lại không nghiêm túc đến mức này.
Diệp Đống lại cực kỳ tò mò, tiếp tục hỏi: “Anh rể, không phải con nhỏ Ngô Hàm Nhu kia đã cởi đồ trước mặt anh rồi sao? Lúc đó anh thật sự không hề động lòng chút nào sao?”
Tuy rằng cậu rất ghét người phụ nữ kia,nhưng mà cũng không thể không thừa nhận cô ta có gương mặt cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp, hơn nữa toàn thân đều toát ra khí thế lạnh nhạt mà phụ nữ bình thường đều không có.
Có thể làm người phụ nữ như thế chủ động cởi áo tháo thắt lưng, cậu thậm chí chưa bao giờ dám tưởng tượng đến cảnh đó.
“Không có!” Cố Phong bình tĩnh lại, cho cậu một câu trả lời khẳng định.
Diệp Đống rõ ràng là không tin: “Anh rể, chúng ta đều là đàn ông, anh cũng đừng xấu hổ. Anh với chị của em cũng ly hôn được một đoạn thời gian rồi đúng không? Chẳng lẽ anh không cảm thấy nghẹn đến khó chịu sao? Hiện tại lại có phụ nữ chủ động nhào vào lòng, phút cuối cùng anh có thể kiềm chế được cũng đã rất ghê gớm rồi, cho dù có động lòng thì cũng bình thường mà.”
Mặt Cố Phong đen kịt, lối suy nghĩ của thằng nhóc này có vấn đề rồi.
Huống chi anh và Diệp Ninh làm vợ chồng với nhau hơn một năm, nhưng cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng mà thôi.
“Động lòng cũng phải có nguyên tắc, điểm khác biệt lớn nhất giữa người với động vật chính là năng lực khống chế, chứ không phải có thể phát sinh quan hệ với bất cứ người nào.”
Nói đến lời cuối cùng, anh cũng không khỏi tăng thêm âm lượng, cũng là đang nhắc nhở Diệp Đống.
Vẻ mặt hưng phấn trên mặt Diệp Đống lập tức đọng lại, lộ ra vẻ chột dạ.
“Anh rể, em đã biết lỗi rồi, sau này em chắc chắn sẽ không tái phạm loại sai lầm này nữa.”
Hiện tại Cố Phong vô cùng nghi ngờ lời cam đoan của cậu, mượn cơ hội này dò hỏi: “Rốt cuộc em định xử lý chuyện này như thế nào? Em định coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sinh sống với Khổng Giai như bình thường à?”
Diệp Đống khựng lại, cậu thật sự có suy nghĩ như thế, cậu muốn đến kinh thành phát triển, còn phải xem xem cậu có thể xử lý tốt chuyện này hay không. Cho nên nếu muốn coi như chuyện này chưa từng xảy ra thì chỉ e là không được.
“Ở trong thôn, có rất nhiều người đàn ông có chút tiền là sẽ lén giấu vợ đi ra ngoài sung sướng, còn có người trực tiếp đi tìm tình nhân ở bên ngoài nữa kìa...”
Cố Phong lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí không chờ cậu nói cho hết lời đã nói: “Ý của em là người khác làm như thế, em cũng có thể làm như thế sao?”
“Em không có nghĩ như thế.” Diệp Đống nhanh chóng lẩm bẩm cho thấy thái độ, sau đó lại bất đắc dĩ nói: “Trên đời này không phải tất cả mọi người đều có thể giống như anh rể, hơn nữa em cũng đã biết lỗi rồi, không lẽ không thể cho em một cơ hội sao?”
“Em cũng biết là em sai. Lúc em lên giường với người phụ nữ khác, em có nghĩ đến vợ của em đang ở nhà hay không? Vợ của em đang nuôi con của em, chăm sóc cho cha mẹ của em đó?”
Việc này đã đề cập đến vấn đề đạo đức phẩm chất và tam quan, Cố Phong chắc chắn sẽ không có chút sai lầm nào vấn đề này.
Diệp Đống cúi đầu, lúc đó cậu chỉ lo sung sướng, làm gì còn có thể nghĩ đến những điều này chứ.
Nhưng mà chờ đến khi xong xuôi rồi, đúng là cậu cũng cảm thấy có chút xin lỗi Khổng Giai.
“Làm cũng đã làm rồi, nói cho Khổng Giai biết cũng không thể cứu vãn được cái gì. Hơn nữa dựa theo tính cách của Khổng Giai, nếu em ấy biết được, em ấy chắc chắn sẽ đánh c.h.ế.t em.”
TBC
Cậu thật sự là vừa yêu vừa sợ Khổng Giai.