Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1142

Một tuần sau.

Diệp Ninh đi vào bệnh viện tháo thạch cao trên chân ra.

“Tuy rằng đã tháo thạch cao ra rồi, nhưng cũng không có nghĩa là xương mắt cá chân của cô đã hoàn toàn khôi phục, một đoạn thời gian dài sau đó vẫn đều phải chú ý. Không thể làm vận động kịch liệt, cũng không thể để chân trái phải chịu lực quá nhiều.”

Diệp Ninh nhớ kỹ những lời dặn dò của bác sĩ, thuận tiện hỏi thăm tình hình của Cố Phong.

Vết thương bên ngoài của Cố Phong cũng không có gì đáng ngạo, chẳng qua nội thương vẫn còn cần chậm rãi khôi phục, đến nỗi sau này có thể có hậu di chứng gì hay không, hiện tại đến cả bác sĩ cũng không thể hoàn toàn khẳng định được.

Nhưng mà anh cũng sắp đến thời gian xuất viện rồi.

TBC

Diệp Ninh rất vui vẻ, bọn họ đều còn sống khỏe mạnh, như vậy cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Đã gỡ thạch cao ra, cũng không cần dùng nạng nữa, đã có thể hơi lảo đảo quay về phòng bệnh của Cố Phong.

Từ sau khi Cố Phong có thể xuống đất thì anh không thể nào ngồi yên được nữa, cho nên Diệp Ninh đi vào, lập tức nhìn thấy hai tay anh tựa lên cửa sổ, đang làm ra động tác hít đất đứng.

Diệp Ninh thấy mà sợ hết hồn, dù sao thì bác sĩ đã liên tục dặn đi dặn lại, toàn bộ nội tạng của anh đều đã bị cú nổ kia xung kích, hiện tại đang ở trong trạng thái yếu ớt, tuyệt đối không thể làm động tác quá kịch liệt.

“Mau dừng lại! Anh cảm thấy mình sống lâu quá rồi đúng không?”

Diệp Ninh quát lớn, thật sự lo lắng, cũng thật sự tức giận.

Sao anh lại không biết yêu quý cơ thể của mình như thế chứ?

Cố Phong nghe lời dừng lại, chóp mũi đã toát ra mồ hôi mỏng.

Ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến phần chân đang bó thạch cao của cô.

Nhìn thấy anh lại còn đang cười ngây ngô, Diệp Ninh xụ mặt, bước nhanh hơn, khập khiễng đi đến trước mặt anh.

“Còn cười! Anh không muốn sống nữa đúng không?” Diệp Ninh trừng mắt răn dạy.

Cố Phong không giải thích, trở tay muốn ôm cô vào lòng, tham lam ngửi lấy mùi hương trên tóc của cô.

Lửa giận của Diệp Ninh lập tức bớt đi hơn phân nửa, nhưng mà vẫn cố ý hạ thấp giọng xuống.

“Nếu anh mà còn như thế, em sẽ...”

 

“Sau này anh không dám nữa.” Cố Phong trầm thấp bảo đảm với cô, toàn thân đều thả lỏng lại.

Thật ra anh cũng có tư tâm, muốn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái sức khỏe.

Diệp Ninh tránh thoát khỏi lòng n.g.ự.c của anh: “Anh đừng tưởng rằng anh nói thế em sẽ không tức giận.”

Đáy mắt của Cố Phong hiện ra một chút ý cười, theo bản năng nhìn về phía cửa.

Lúc nãy bác sĩ vừa mới kiểm tra phòng xong, tiếp theo đây có lẽ sẽ không có người vào nữa đúng không?

“Vậy anh phải làm thế nào thì em mới không tức giận đây?”

Cả ngày hôm qua cô đều không đến đây, tối anh đã lập tức mất ngủ, trong đầu toàn nghĩ đến cô.

Cảm giác tương tư này thật sự là quá khó chịu.

Hơn nữa càng ngày càng gần ngày anh được xuất viện, lần trước Trịnh Hồng Xương đến đây đã để lộ trong khoảng thời gian gần đây quân bộ sẽ tiến hành một cuộc diễn tập có quy mô cực kỳ lớn, mà anh đã nằm ở bệnh viện gần hai tháng, đã chậm trễ quá nhiều công việc.

Cho nên chờ đến khi anh xuất viện, chỉ e là phải nhanh chóng quay về đơn vị.

Anh thậm chí cũng không dám tưởng tượng đến lúc đó, suốt một hai tháng không thể gặp được cô thì tâm trạng của anh sẽ dày vò khó chịu đến mức nào.

Diệp Ninh gần như có thể lập tức cảm giác được biểu cảm của anh không đúng lắm, nhưng vẫn nghiêm trang nói: “Hiện tại anh đã có em, sau này không có em cho phép, anh không được tự ý chà đạp cơ thể của anh, đến cả việc bị thương cũng không được!”

Tuy rằng rất bá đạo, nhưng mà cô cũng thật sự không muốn thấy anh xảy ra chuyện gì!

Trong ánh mắt Cố Phong giống như lóe lên ánh sáng, trực tiếp nắm lấy tay cô, đặt ở trước n.g.ự.c của mình.

“Anh là của em.”

“...”

Lời tỏ tình đầy mập mờ làm nhịp tim của Diệp Ninh đập nhanh hơn một nhịp.

Những ngày qua, Cố Phong đều chỉ có thể nằm trên giường bệnh, vẫn luôn là do cô trêu chọc anh, hiện tại tình hình đột nhiên đảo ngược, trong khoảng thời gian ngắn cô ngược lại có chút không quen cho lắm.

“Khụ khụ, anh biết là được rồi.”

Cô cố ý dời ánh mắt đi, muốn che giấu gương mặt đang đỏ lên của mình.

 
Bình Luận (0)
Comment