“Em lặp lại lần nữa!” Bởi vì quá tức giận, trên trán Giang Húc Đông loáng thoáng nổi lên gân xanh.
Ngô Hàm Nhu căng thẳng đến mức miệng khô lưỡi khô, nhưng mà cô ta đã không còn đường lui nữa rồi.
“Thích một người là sai sao?”
Cô ta cắn răng hỏi lại.
Giang Húc Đông nghiến răng nghiến lợi nói: “Thích một người là không sai, nhưng người ta đã có người yêu, em lại muốn chen chân vào tình cảm của người khác thì đó là sao!”
Đầu óc Ngô Hàm Nhu nóng lên, hô to: “Không phải lúc trước anh cũng thích Diệp Ninh sao, anh cũng từng tranh giành Diệp Ninh với Cố Phong sao? Tại sao anh có thể, em lại không thể chứ?”
Giang Húc Đông đột nhiên ngơ ngẩn, rõ ràng không ngờ rằng cô ta sẽ nói một câu như thế.
Ngô Hàm Nhu cũng ngẩng người, nhưng mà vài giây sau lập tức hoảng loạn.
“Anh, em, em không phải có ý đó...”
Cô ta thật sự không hề có ý định chậm chọc, kích thích anh ấy.
Sâu trong đáy mắt Giang Húc Đông lộ ra một chút bi ai: “Thì ra là anh dạy hư em à.”
Ngô Hàm Nhu liên tục lắc đầu, hai mắt đỏ lên: “Anh, xin lỗi. Em thật sự không có ý đó, em theo đuổi Cố Phong hoàn toàn là vì em mà thôi...”
“Đừng nói nữa.” Giang Húc Đông ngắt ngang lời giải thích của cô ta, tất cả lửa giận cuối cùng đều biến thành một cậu: “Đi về nhà với anh.”
Ngô Hàm Nhu cố nén không để nước mắt rơi xuống, hình như cô ta làm anh trai tổn thương rồi.
Giờ phút này, tất cả mọi chuyện đều thua xa tâm trạng suy sút của Giang Húc Đông.
Cô ta gật đầu thật mạnh nói: “Được, em đồng ý. Em đi về với anh.”
Mười phút sau.
Diệp Ninh đến trạm y tá, nhận được điện thoại của Giang Phong Lâm gọi đến.
Giang Phong Lâm chỉ nói một câu, bọn họ dẫn Ngô Hàm Nhu quay về.
Diệp Ninh nói: “Cảm ơn”, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Quay về phòng bệnh, Cố Phong và Diệp Đống đều nhìn về phía cô.
“Ngô Hàm Nhu đi rồi.”
“Phù.”
Cố Phong thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như toàn bộ cơ thể đều trở nên nhẹ nhàng.
Diệp Ninh thấy phản ứng của anh lập tức dở khóc dở cười, xem ra mấy ngày nay anh thật sự bị Ngô Hàm Nhu “tra tấn” rất thảm.
“Tiểu Đống, em đi ra ngoài trước đi.”
Cô trực tiếp đuổi Diệp Đống đi, sau đó mới hỏi Cố Phong xem Trịnh Hồng Xương đến đây làm gì.
“Đoàn trưởng nói tổ chức muốn bồi thường chúng ta.”
“Bồi thường.” Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Cố Phong giải thích: “Bởi vì vụ án của Trịnh Toàn Cường liên lụy đến em.”
TBC
Diệp Ninh lập tức hiểu ra.
“Đoàn trưởng bảo anh hỏi em là em có muốn bồi thường gì không?” Tuy rằng Cố Phong đã từ chối thay cô rồi, nhưng mà nếu cô thật sự có yêu cầu, anh vẫn có thể nói cho Trịnh Hồng Xương biết.
Diệp Ninh suy nghĩ nói: “Có.”
Cố Phong có chút kinh ngạc: “Em nói xem.”
Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc nói: “Sau này có thể đừng để anh đi chấp hành mấy nhiệm vụ nguy hiểm như thế nữa không?”
Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của cô chính là anh có thể bình an.
Cố Phong hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
“Sau này anh sẽ chú ý hơn. Lại đổi cái khác đi?”
Câu trả lời của anh chẳng khác nào từ chối “bồi thường” mà Diệp Ninh mong muốn.
Thân là một người quân nhân, điều này đã chú định cuộc đời của anh chắc chắn sẽ không thể nào an ổn và bình an.
Diệp Ninh thở dài thườn thượt: “Vậy không cần bồi thường gì nữa.”
“Em giận à?” Cố Phong dùng giọng điệu như đang dỗ dành nói.
Diệp Ninh lắc đầu, bắt đầu từ giây phút cô quyết định tái hợp lại với anh lần nữa, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rồi.
Đương nhiên cũng bao gồm cả việc tất cả mọi chuyện phải thừa nhận sau khi trở thành quân tẩu.