Ngay từ đầu Cố Phong vốn định là chờ xuất viện rồi, lại tìm một cơ hội chính thức cầu hôn với cô.
Nhưng mà anh phát hiện hình như anh chờ không được nữa, hiện tại trong đầu óc toàn là suy nghĩ muốn có được cô.
Chờ đến kết hôn, anh không cần phải kiêng dè bất cứ chuyện nữa, có thể thật sự có được cô.
Trái tim Diệp Ninh run rẩy, không ngờ anh sẽ đột nhiên cầu hôn như thế.
Cố Phong đã căng thẳng đến mức trái tim muốn nhảy lên cổ họng, tuy rằng bọn họ đã xác nhận tình cảm của nhau, nhưng kết hôn và yêu đương vẫn có sự khác biệt.
Huống chi anh lại trực tiếp nhảy qua bước yêu đương, hơn nữa còn dưới tình huống không có bất cứ sự chuẩn bị gì như hiện tại, cho nên anh cũng hoàn toàn không thể xác định được Diệp Ninh có chấp nhận hay không?
Trong vài giây Diệp Ninh đang im lặng này, Cố Phong lại cảm thấy nó dài lâu giống như một thế kỷ vậy.
Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú bất an lại sợ hãi của anh, Diệp Ninh mỉm cười.
“Được thôi, em đồng ý.”
TBC
Cố Phong nghe được âm thanh hạnh phúc nhất trên đời, mũi cay cay, mắt hơi đỏ lên.
Anh âm thầm thề trong lòng, nhất định phải dùng quãng đời còn lại để bảo vệ cô gái anh yêu nhất này.
Diệp Ninh nhìn thấy vẻ ướt át dưới đáy mắt của anh, cũng bị cảm động.
Cũng không phải người nào sau khi mất đi cũng đều có thể cơ cơ hội thứ hai để làm lại từ đầu.
Cố Phong chính là sự ban ân lớn nhất mà ông trời dành tặng cho cô!
“Ngốc, khóc gì chứ.”
Cố Phong cố gắng kiềm chế, nhưng mà tiếng nói có phần nghẹn ngào vẫn cứ để lộ ra tâm trạng kích động hiện tại của anh.
“Tiểu Ninh, cảm ơn em.”
Đã sẵn lòng chấp nhận tất cả mọi thứ của anh lần nữa.
Diệp Ninh đứng dậy, nâng mặt anh lên, dịu dàng hôn anh...
“Chị, sao chị đi ra nhanh thế?”
Diệp Đống nhìn thấy Diệp Ninh từ trong phòng bệnh đi ra,vô cùng kinh ngạc.
Cậu còn đang cố ý đứng ở ngoài này canh nữa đó, bảo đảm không có một con muỗi nào bay vào được.
Diệp Ninh lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Chiều nay bên nhà xuất bản còn sẽ tổ chức phóng viên đến phỏng vấn, ngày hôm qua cô cũng đang bận rộn chuyện này.
Hôm nay cô đến đây tháo thạch cao, mới có thể mượn cơ hội đến thăm Cố Phong luôn.
Diệp Đống cẩn thận nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, hoàn toàn không tìm thấy chút vui vẻ nào.
Chuyện này quá không hợp lý.
Chắc chắn là anh rể bị yếu sinh lý, cho nên mới làm chị của cậu dục cầu bất mãn.
Nếu không thì chắc chắn sẽ không thể đi ra ngoài nhanh như thế được.
Diệp Ninh đương nhiên không biết rằng cô ra vẻ bình tĩnh sẽ làm Diệp Đống tổng kết ra kết luận như thế.
Hiện tại trong đầu của cô toàn nghĩ đến chuyện Cố Phong cầu hôn cô, không thể nào tập trung lực chú ý được nữa.
“Diệp Ninh! Là Diệp Ninh thật đó!”
Hai chị em vừa mới ra khỏi bệnh viện, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng la hét đầy kích động.
Diệp Ninh lập tức ý thức được cô đã quên mất đeo khẩu trang, hiện tại muốn che giấu thân phận đương nhiên là không được nữa. Nhìn mấy người đang chạy như điên đến bên này, cô túm chặt lấy Diệp Đống, dùng tốc độ nhanh nhất lên xe.
“Mau lái xe!”
Cô còn chưa ngồi ổn đã lên tiếng thúc giục tài xế.
Tài xế phản ứng cũng khá nhanh, vài giây sau đã khởi động xe.
Cho dù là như thế thì đối phương cũng đã chạy đến trước cửa xe, kích động vỗ mạnh vào cửa sổ.
Tài xế nhanh chóng đưa ra quyết định, đạp mạnh chân ga, cắt đuôi mấy người ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đống gặp phải tình huống như thế, từ đầu đến cuối vẫn cứ còn ngơ ngác.
“Chị, mấy người lúc nãy là có chuyện gì thế?”
Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm nói: “Có lẽ là fans mê ca nhạc, hoặc là phóng viên của tòa soạn nhỏ nào đó.”
Diệp Đống vẫn còn chưa kịp phản ứng lại: “Vậy người đó đuổi theo chị làm gì?”
Diệp Ninh bất đắc dĩ nhìn đứa em trai ngốc nhà mình: “Có lẽ là vì muốn gặp chị, cũng có thể là vì muốn xin chữ ký.”