Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1145

Diệp Đống chớp chớp mắt: “Đây không phải là chuyện tốt sao?”

Được người ta yêu thích như thế, thật sự không nên bỏ đi.

Diệp Ninh cũng lười đi giải thích với cậu: “Chờ sau này em sẽ biết.”

Diệp Đống vẫn cứ không hiểu ra sao, dựa theo tính cách rêu rao của cậu thì cậu ước gì có càng nhiều người vây quanh mình càng tốt.

Mười phút sau, xe dừng lại trước cửa nhà xuất bản ảnh âm kinh thành.

Trước khi xuống xe, Diệp Ninh còn cẩn thận quan sát tình hình xung quanh một chút, xác định không có vấn đề gì thì mới mang khẩu trang lên xuống xe.

Diệp Đống đi sát theo phía sau.

Lý Tử Hằng đã ở trong đại sảnh chờ sẵn.

Nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh, vội cười đi lên đón.

“Chủ nhiệm Lý, tôi có đến muộn không?” Diệp Ninh chủ động xác nhận lại với anh ta.

“Không có. Khoảng nửa tiếng nữa thì phóng viên mới đến, tôi dẫn cô đến phòng nghỉ trước.” Lý Tử Hằng vừa nói vừa đi ở phía trước dẫn đường.

Đây là lần đầu tiên Diệp Đống đi đến nơi này, cực kỳ tò mò với tất cả mọi thứ.

Ba người nhanh chóng đi đến phòng nghỉ, Lý Tử Hằng theo bản năng quan sát cách ăn mặc của Diệp Ninh, sau đó ánh mắt có chút d.a.o động.

Trạng thái của Diệp Ninh không có vấn đề gì, nhưng mà sao quần áo lại nhăn nheo bèo nhèo như thế?

Tuy rằng cuộc phỏng vấn lần này cũng không có công khai, nhưng dù sao cũng phải gặp phóng viên, còn sẽ chụp ảnh, đây lại là lần đầu tiên cô xuất hiện sau khi xảy ra chuyện, đương nhiên cần phải chú ý về phương diện hình tượng.

“Diệp Ninh, quần áo của cô?”

Anh ta không tiện nói thẳng, nhưng mà Diệp Ninh cũng đã hiểu.

Gương mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ lên, nói ngay: “Chỗ này có quần áo dự phòng không?”

Lý Tử Hằng đương nhiên sẽ không ngờ rằng trước khi đến nơi này cô và Cố Phong còn tình chàng ý thiếp trong phòng bệnh, còn tưởng rằng cô đang xấu hổ vì quần áo quá nhăn nheo.

“Để tôi đi hỏi thử.”

 

Chờ đến khi anh ta đi ra ngoài, Diệp Ninh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại.

Diệp Đống nhích lại đến gần cô, hạ thấp giọng hỏi thăm: “Chị, đây là nơi phát hành băng từ cho chị đó hả?”

Diệp Ninh “ừ” một tiếng.

Diệp Đống đảo mắt liên tục, rõ ràng là đang toan tính gì đó.

“Chị, chị thân với chủ nhiệm Lý đó lắm hả?”

“Cũng không tính là thân thiết gì, chỉ là mối quan hệ hợp tác.” Diệp Ninh hơi mất hồn mất vía đáp.

Trên mặt Diệp Đống càng thêm hưng phấn hơn: “Chị, vậy chị có thể nói với chủ nhiệm Lý, nhờ anh ấy tìm công việc cho em làm ở chỗ này được không?”

Nếu cậu có thể đến nhà xuất bản đi làm, cho sau này quay về thôn, vậy chẳng khác nào áo gấm về làng.

Xem xem mấy người Nhị Cẩu Tử, Tam Mập Mạp còn dám khinh thường cậu nữa hay không!!

Diệp Ninh lạnh nhạt không chút biểu cảm gì liếc mắt nhìn cậu, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của cậu, cho cậu một cái tất.

Hơn nữa cái tát này rõ ràng là dùng rất nhiều sức, làm Diệp Đống đau đến hít hà.

“Chị, sao tự nhiên chị lại đánh em?"

Cậu vừa bụm mặt, vừa tủi thân hỏi.

Diệp Ninh lạnh nhạt hỏi: “Bây giờ đã tỉnh lại chưa?”

Diệp Đống lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Diệp Ninh không chút hoang mang tiếp tục nói: “Nếu tỉnh rồi thì đừng có mơ mộng viển vông nữa.”

Giờ thì Diệp Đống hiểu rồi, mếu máo.

TBC

Ý của chị cậu là chuyện cậu muốn đến nhà xuất bản làm việc là đang nằm mơ giữa ban ngày đúng không?!

“Chị, sau này em không dám nữa.”

Cậu ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, cũng biết suy nghĩ lúc nãy của mình có chút hoang đường.

Diệp Ninh hơi tăng thêm âm lượng: “Em cũng nên sửa cái tính đua đòi, không làm mà hưởng này của mình lại đi.”

 
Bình Luận (0)
Comment