Phỏng vấn kết thúc một cách thuận lợi.
Phóng viên chủ động bắt tay với Diệp Ninh, hiển nhiên cũng cực kỳ hài lòng với lần phỏng vấn này.
Lý Tử Hằng đích thân đưa người của tòa soạn rời đi.
Diệp Đống thì nâng Diệp Ninh quay về phòng nghỉ.
“Chị, chị có sao không?”
Cậu vẫn có chút lo lắng cho cảm xúc của Diệp Ninh, không biết cô có bị ảnh hưởng bởi những câu hỏi không tốt đó hay không?
Hơn nữa cậu cũng không thể hiểu nổi, vì sao phóng viên lại không lễ phép như thế?
“Đương nhiên là không có gì rồi.”
Diệp Ninh trả lời làm Diệp Đống yên tâm hơn rất nhiều.
Lý Tử Hằng nhanh chóng quay về, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười.
“Lần phỏng vấn này sẽ nhanh chóng được đăng báo, cũng coi như là giải quyết xong một chuyện lớn.”
Diệp Ninh gật đầu, không có ý kiến gì.
Nếu như có thể thông qua một lần phỏng vấn này là có thể hoàn toàn giải quyết lời đồn đãi vớ vẩn ở bên ngoài, vậy đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng mà chỉ e là sẽ không dễ dàng như thế.
Người tin tưởng đương nhiên sẽ tin, nhưng những người bịa đặt kia sẽ không thích nhìn thấy cô được bình yên, chỉ sẽ làm càng trầm trọng hơn mà thôi.
Lý Tử Hằng nghiêm túc nhìn cô: “Cô đã biết từ lâu rồi hả?”
Diệp Ninh khẳng định nói: “Bên ngoài đồn đãi rầm rộ như thế, muốn không biết cũng khó.”
Lý Tử Hằng thở dài, xem ra là bọn họ tự lừa mình dối người mà thôi.
“Tôi vẫn luôn không dám nói cho cô chính là vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Nhưng mà cô cũng đừng để ý quá nhiều, thanh giả tự thanh.”
Anh ta chủ động an ủi.
Diệp Ninh mới vừa nổi tiếng đã gặp phải tình hình như thế, nếu tâm thái không tốt thì rất dễ bị cuốn vào trong cảm xúc phẫn nộ và tiêu cực.
Mà đây cũng là chuyện bọn họ không muốn phát sinh nhất.
Diệp Ninh cũng không có ý định nói thêm cái gì nữa, cũng không quá để tâm đến những lời đồn đãi vớ vẩn ngoài kia.
Dù sao thì người nổi tiếng sẽ nhiều thị phi.
Huống chi cô lại là người tự nhiên nổi tiếng, chạm đến ích lợi của người khác, đương nhiên sẽ phát sinh tình huống như thế.
Diệp Đống đứng ở bên cạnh, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
“Mấy ngày sau đó cô có dự tính gì hay không?" Lý Tử Hằng chủ động chuyển sang đề tài khác.
Trước khi cơ thể của cô hoàn toàn khôi phục thì bên phía nhà xuất bản cũng không có ý định sắp xếp công việc gì mới cho cô.
Tuy rằng hiện tại đã có vô số người gọi điện thoại đến nhà xuất bản muốn mời cô sáng tác ca khúc cho bọn họ.
“Tôi muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.” Diệp Ninh lười biếng nói.
Hơn một năm trở lại đây, cô giống như con rối bị lên dây cót, liên tục làm việc.
Mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, công việc cứ nối tiếp nhau, thậm chí không có thời gian để về nhà thăm người thân.
Hiếm khi có thể rảnh rỗi, cho bản thân một ít kỳ nghỉ.
Hoặc cũng có thể tranh thủ thời gian này để kết hôn.
“Như vậy cũng tốt.” Lý Tử Hằng đã có dự cảm, chờ đến khi Diệp Ninh lại tái nhậm chức lần nữa, thời tiết của toàn bộ giới ca hát đều sẽ hoàn toàn thay đổi.
Ra khỏi nhà xuất bản, Diệp Ninh trực tiếp bảo tài xế đi thẳng đến xưởng sản xuất điện ảnh.
Trương Quốc Trụ đã nhờ cô sáng tác ca khúc chủ đề của điện ảnh được một tuần rồi, cô cũng nên xuất hiện.
Mà lúc này, Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ vừa mới nhận được tin tức, ca khúc chủ đề do Nghiêm Hân sáng tác từng bị Ngô Á Thu từ chối kia đã bị Đan Thăng mua đi rồi.
“Sao cái tên Đan Thăng này cứ đi nhặt đồ thừa khắp nơi thế?”
Kịch bản của Lý Hiểu và Xà Hoành Minh là do Ngô Á Thu bỏ đi không cần, hiện tại ca khúc chủ đề điện ảnh cũng như thế.
Nếu như nói là trùng hợp, chỉ sợ sẽ không có ai tin tưởng.
Ngô Á Thu lại không thèm để ý: “Cứ kệ ông ta đi.”
Chuyện này cũng không phải là bọn họ có thể khống chế được.
Trương Quốc Trụ cũng không tỏ ý kiến: “Nhưng mà thật ra bài hát do Nghiêm Hân sáng tác vẫn khá ổn, có lẽ lần này chúng ta đã đắc tội với ông ấy rồi.”
Nếu như là các nhà soạn nhạc khác thì có lẽ không đến mức đó, nhưng mà Nghiêm Hân lại là người có tiếng là lòng dạ hẹp hòi trong giới.