“Ca khúc không đạt đến kỳ vọng của tôi, đương nhiên chỉ có thể từ chối.” Ngô Á Thu cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Ông ấy hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, đây chỉ là quy trình hợp tác bình thường mà thôi.
Trương Quốc Trụ bất đắc dĩ cười cười: “Ông đó, ông yêu cầu quá hoàn mỹ. Thật sự không biết đến cuối cùng rốt cuộc có người nào có thể sáng tác ra ca khúc chủ đề hoàn mỹ trong cảm nhận của ông không nữa.”
Ánh mắt của Ngô Á Thu đảo tới đảo lui, thật ra ông ấy cũng biết yêu cầu của mình rất cao.
Nhưng mà ông ấy đã dốc hết toàn bộ tâm huyết vào bộ điện ảnh này, nếu không phải tốt nhất, ông ấy tuyệt đối sẽ không chịu đựng.
“Không biết bên phía Diệp Ninh như thế nào rồi nữa.”
Lúc trước khi Trương Quốc Trụ đề nghị đi tìm Diệp Ninh thử xem, ông ấy cũng không ôm quá nhiều hi vọng, nhưng mà không ngờ rằng Diệp Ninh lại đồng ý dứt khoát như thế, điều này ngược lại làm ông ấy cũng có chút để ý.
Diệp Ninh đã đồng ý sẽ sáng tác ca khúc chủ đề cho điện ảnh được một tuần rồi, bọn họ cũng không tiện thúc giục quá nhiều.
Trương Quốc Trụ vừa định nói có cần anh ấy đi hỏi thử hay không, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Cửa phòng mở ra, Diệp Ninh xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người.
Trong lòng Trương Quốc Trụ vô cùng vui mừng, nhắc tào tháo là tào tháo đến ngay.
“Mau vào, cô đã tháo thạch cao ra rồi hả?”
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Diệp Ninh, hai người đều vô cùng vui vẻ.
TBC
“Tháo rồi.” Diệp Ninh chậm rãi đi đến, cố gắng làm cho bước chân trở nên vững vàng.
Ngô Á Thu đích thân pha trà cho cô.
Ba người nói đến chuyện tiến độ chế tác điện ảnh.
Diệp Ninh thuận tế đưa ca khúc chủ đề đã sáng tác ra.
“Đạo diễn Ngô, đạo diễn Trương, đây là ca khúc tôi sáng tác cho điện ảnh, hai người xem xem có ổn không?”
“Nhanh vậy sao?”
Hai mắt Ngô Á Thu sáng lên, nhanh chóng cầm lấy.
Tuy rằng bọn họ đều rất sốt ruột, nhưng khi thấy Diệp Ninh thật sự chỉ mất một tuần đã sáng tác xong ca khúc chủ đề, tốc độ này vẫn làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng bất ngờ và vui vẻ.
Ông ấy và Trương Quốc Trụ đều không rành về nhạc phổ, nhưng mà khi nhìn thấy lời bài hát thì trực tiếp đã bị chấn động.
Hai người nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của đối phương.
“Đi đến phòng âm nhạc đi.”
Trên mặt Ngô Á Thu mang theo vẻ sốt ruột khó có thể che giấu được.
Trương Quốc Trụ, Diệp Ninh và Diệp Đống đuổi sát theo phía sau.
Ngô Á Thu giao khúc phổ và lời bài hát cho người phụ trách của tổ âm nhạc, để bọn họ tiến hành diễn tấu, đàn hát đơn giản.
Diệp Ninh bình tĩnh ngồi ở một bên.
Khi nhạc dạo của ca khúc vừa mới vang lên, tất cả mọi người ở đây đều nổi da gà.
Mọi người có mặt ở đây giống như đều bị kéo vào bên trong giang hồ trường kiếm thiên nhai.
Giai điệu rung động đến tâm can, ca từ nhiệt huyết phóng khoáng rộng rãi, hợp thành một ca khúc võ hiệp làm người ta vô cùng chấn động.
Ngô Á Thu hoàn toàn đắm chìm trong đó, lộ ra vẻ mặt say mê.
Tuy rằng Trương Quốc Trụ đã tin tưởng vào tài hoa trong việc sáng tác của Diệp Ninh từ lâu, nhưng mà giờ phút này anh ấy vẫn cứ phục sát đất.
Diệp Đống thì lại ngây ra như phỗng, hoàn toàn không dám tin rằng bài hát này là do Diệp Ninh sáng tác ra.
Người biểu diễn cũng tình cảm mãnh liệt mênh mông, nhiệt huyết sôi trào.
Mãi đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, xung quanh lập tức rơi vào bên trong sự im lặng giống như c.h.ế.t chóc.
“Bốp! Bốp bốp!”
Mười mấy giây sau, Ngô Á Thu là người vỗ tay đầu tiên.
“Tốt! Thật sự quá tốt! Đây chính là ca khúc mà tôi muốn!”
Ông ấy rõ ràng cực kỳ kích động, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Trương Quốc Trụ cũng tặng cho Diệp Ninh một ánh mắt khen ngợi, đồng thời cũng không khỏi cảm thán trong lòng.
Tài năng của cô ở lĩnh vực âm nhạc đã đạt đến trình độ sâu không lường được rồi.
Diệp Ninh biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng không phải cô cố ý giả ngây, mà là cô đã sớm đoán được ca khúc này sẽ mang đến hiệu quả như thế.
Dù sao thì trong tương lai, bài hát này đã dùng mười mấy năm thời gian để chứng minh sự kinh điển của nó.
“Hai người hài lòng là tốt rồi.”
“Hài lòng! Thật sự là quá hài lòng! Diệp Ninh, rốt cuộc thì cô còn giấu diếm bao nhiêu tài năng nữa vậy?”
Hiện tại ở trong mắt Ngô Á Thu, Diệp Ninh thật sự là một bảo tàng cực lớn.
Diệp Ninh chỉ cười mà không nói.