Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1149

Tiếp theo đó, Ngô Á Thu, Trương Quốc Trụ kéo lấy cô, bắt đầu xác định xem ai sẽ là người biểu diễn bài hát này.

Ngô Á Thu lập tức viết xuống tên của mấy người.

Trong mấy cái tên này, có tên Diệp Ninh biết, có cái lại không.

Nhưng mà nghe cuộc nói chuyện của ông ấy và Trương Quốc Trụ, cũng có thể biết những người này tuyệt đối đều là thái sơn bắc đẩu trong giới ca hát hiện tại.

Trương Quốc Trụ nhìn chằm chằm vào một cái tên trong số đó, sững sờ.

“Á Thu, ông có viết nhầm không đó?”

Anh ấy nhìn thấy cái tên “Thường Hậu Phát” ở trên giấy.

Ngô Á Thu nhìn theo ánh mắt của anh ấy, sau đó lập tức hiểu ra.

“Cậu cũng cảm thấy ông Thường rất thích hợp đúng không?”

Trương Quốc Trụ nuốt nước miếng, đè ép cảm xúc dưới đáy lòng xuống.

“Thích hợp thì thích hợp đó, nhưng mà ông Thường đã rời khỏi giới ca hát từ lâu rồi, chỉ e là chúng ta mời không nổi người ta đâu.”

Thường Hậu Phát chính là biểu diễn gia cấp quốc bảo, những trường hợp có thể mời ông ấy đi biểu diễn gần như đều là những sân khấu cực kỳ quan trọng, càng miễn bàn đến việc từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ thu ca khúc chủ đề cho điện ảnh lần nào.

Ngô Á Thu cũng biết muốn mời Thường Hậu Phát là rất khó, cho nên mới cố ý liệt kê ra một vài người khác, chứ không phải chỉ có một mình tên của ông ấy.

TBC

Nếu như không thể mời được Thường Hậu Phát thì còn có các ca sĩ dự tuyển khác.

“Tôi đi thử một lần xem sao.”

Hiện tại ông ấy cũng không phải có lòng tin với bản thân, mà là có lòng tin với ca khúc của Diệp Ninh, chỉ e đây cũng chính là hi vọng duy nhất để có thể thuyết phục Thường Hậu Phát.

Trương Quốc Trụ cảm thán nói: “Ông điên rồi, điên thật rồi.”

 

Ngô Á Thu lại rất vui vẻ, có thể vì điện ảnh của mình, điên một lần cũng đáng.

Diệp Ninh cũng bị sự quyết tâm hết mình của Ngô Á Thu ảnh hưởng, cô đương nhiên cũng hi vọng rằng ca khúc này sẽ được một người nghệ thuật gia như thế biểu diễn.

Nhưng mà loại chuyện này cô chắc chắn là không giúp được gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ có thể tiến hành thuận lợi mà thôi.

Sau đó Trương Quốc Trụ lại gọi riêng Diệp Ninh đến một căn phòng khác, đưa hợp đồng ca khúc chủ đề đến trước mặt cô.

“Tiền công thì cứ dựa theo giá cả thị trường, nếu cô không hài lòng thì cũng có thể nói với tôi.”

Dựa theo chất lượng bài hát này của Diệp Ninh, cho dù là giá cao hơn mức quy định trong hợp đồng thì anh ấy cũng có thể chấp nhận được.

Diệp Ninh chỉ nhìn sơ qua một chút, không nói thêm gì nữa, trực tiếp ký tên.

Trương Quốc Trụ đã sớm đoán được cô sẽ không để ý mấy thứ này: “Chờ đến trong tổ xét duyệt xong, tôi sẽ đi đưa tiền công cho cô ngay.”

Diệp Ninh nói: “Vậy làm phiền đạo diễn Trương rồi.”

“Cái này thì có gì mà phiền chứ. Mấy ngày nay cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, chờ điện ảnh của chúng ta công chiếu đi!” Trương Quốc Trụ đã vô cùng sốt ruột chờ ngày đó đến.

Diệp Ninh và Diệp Đống từ trong xưởng sản xuất điện ảnh đi ra, trời cũng đã tối om rồi.

Diệp Đống liên tục nhìn chằm chằm vào cô, giống như là không hề quen biết cô vậy.

“Nhìn cái gì thế?” Diệp Ninh không biết cậu lại phát bệnh gì nữa đây.

“Chị, bài hát kia thật sự là do chị sáng tác đó hả?” Đến tận lúc này, Diệp Đống vẫn cứ cảm thấy rất khó tin.

Diệp Ninh “ừ” một tiếng.

Diệp Đống trợn trừng to mắt: “Chị thật sự là chị của em đó hả?”

Tuy rằng trước kia cậu cũng đã từng chấn động một lần rồi, nhưng mà lần này sau khi đích thân tham dự vào sự nghiệp của cô rồi, lại càng cảm thấy chấn động nhiều hơn nữa.

 
Bình Luận (0)
Comment