Hai chị em bọn họ đã sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn, từ lúc Diệp Đống bắt đầu có ký ức, Diệp Ninh có bản lĩnh gì, cậu cũng đều biết rõ.
Cũng chính là vì thế, cho nên khi thấy Diệp Ninh trở thành ngôi sao ca nhạc, cậu mới không dám tin.
Sau đó sự thật bày ra trước mặt, không dám tin cũng phải tin.
Hiện tại Diệp Ninh lại tùy tiện dễ dàng sáng tác ra một ca khúc hay như thế, đương nhiên sẽ làm cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tạm thời không nói đến người chỉ có trình độ văn hóa tốt nghiệp tiểu học có thể viết ra lời bài hát hay đến thế hay không.
Chỉ nói chuyện khúc phổ cũng không thể nào là tự nhiên học được ngay thế được.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Diệp Đống, Diệp Ninh vẫn có chút chột dạ.
Dù sao thì cô cũng không phải nguyên chủ.
Nhưng mà chỉ cần cô không chính miệng thừa nhận thì cũng sẽ không có ai nghĩ đến chuyện cô đã bị thay tim.
“Chị không phải chị của em, em nhận nhầm người rồi.”
Cô cố ý khẳng định cách nói của Diệp Đống.
Diệp Đống ngược lại bắt đầu nịnh nọt: “Hì hì, chị không phải chị của em thì còn có thể là ai nữa. Chị, rốt cuộc làm sao mà tự nhiên chị giỏi đến thế vậy, có thể dạy cho em không?”
Cậu tận mắt nhìn thấy có rất nhiều có chức quyền cao đều trở thành bạn của Diệp Ninh, thật lòng vô cùng hâm mộ.
Cho dù có cậu có thể học được một nửa bản lĩnh của cô thôi cũng đã đủ trở nên nổi bật rồi.
Lời từ chỗ của Diệp Ninh đã đến bên miệng, nhưng mà cô đột nhiên lại thay đổi ý kiến.
“Em muốn học bản lĩnh sao?”
Diệp Đống gật đầu như giã gạo, cậu cũng không muốn sống mơ mơ màng màng như thế mãi.
TBC
“Được. Chị có thể tìm thầy dạy cho em.” Diệp Ninh đồng ý ngay.
Nếu thằng nhóc này ở trong thôn cả đời, vậy chắc cũng chỉ có thể xuống đất làm ruộng kiếm ăn thôi.
Tục ngữ nói rất hay, tặng cá cho người không bằng dạy người bắt cá.
Cậu phải có một cái nghề trong tay thì mới có thể dừng chân trong thành phố này.
Diệp Đống vui vẻ quơ tay múa chân, đã bắt đầu ảo tưởng đến cảnh cậu cũng giống như Diệp Ninh, trở thành một siêu sao nổi tiếng rồi.
Ngày hôm sau.
Ngô Á Thu xách theo quà tặng chạy đến nhà của Thường Hậu Phát.
Ông ấy cũng gặp được Thường Hậu Phát, chỉ gặp được Trần Bích Lan – vợ của Thường Hậu Phát.
Trần Bích Lan nói với ông ấy, Thường Hậu Phát đã đi ra ngoài câu cá từ sáng sớm rồi, không có ở nhà.
Ngô Á Thu nói ngắn gọn mục đích của mình, để lại quà tặng rồi rời đi.
Ngày hôm sau, Ngô Á Thu đổi một thời gian khác, người tiếp đãi ông ấy vẫn cứ là Trần Bích Lan.
Lần này Trần Bích Lan lại nói Thường Hậu Phát đã hẹn bạn bè đi uống trà rồi, không thể xác định được chừng nào mới về nhà.
Hơn nữa còn uyển chuyển truyền đạt ý tứ của Thường Hậu Phát, dạo gần đây ông ấy không có ý định nhận lời mời biểu diễn nào hết.
Ngô Á Thu vẫn cứ muốn gặp Thường Hậu Phát một lần, cắn răng ở lại nhà họ Thường chờ một tiếng đồng hồ.
Đương nhiên cuối cùng cũng là bất lực quay về.
Xưởng sản xuất điện ảnh, Trương Quốc Trụ nhìn thấy Ngô Á Thu bực bội quay về, lập tức biết ông ấy chắc chắn vẫn không thể thuyết phục được Thường Hậu Phát.
“Gì mà không thể thuyết phục chứ, tôi còn chưa gặp được ông Thường nữa đó.”
Lúc nói ra những lời này, Ngô Á Thu cực kỳ bất đắc dĩ và không cam lòng.
Trương Quốc Trụ thở dài nói: “Tôi cảm thấy người ta cố ý không gặp ông đó, nếu không được thì chỉ có thể thay đổi người khác thôi.”
Ngày hôm qua ông ấy đi ra ngoài thì có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng mà hôm nay vẫn cứ không ở nhà, vậy ý tứ đã quá rõ ràng rồi.
Tuy rằng Thường Hậu Phát là người được chọn thích hợp nhất, nhưng mà bọn họ lại mời không được người ta.
Thật ra ngoại trừ Thường Hậu Phát ra, những người còn lại thì bọn họ vẫn bảo đảm có thể mời được.
“Không được! Ngày mai tôi sẽ đi tiếp!” Ngô Á Thu vô cùng kiên định nói, rõ ràng là đã hạ quyết tâm rồi.
Lưu Bị có thể đến mời ba lần, Ngô Á Thu ông ấy đương nhiên cũng có thể.