Sáng sớm.
Diệp Ninh đã đến bệnh viện từ sớm.
Đối với cô mà nói, ngày hôm nay là một ngày lành, bởi vì Cố Phong có thể xuất viện.
Diệp Đống đi làm thủ tục xuất viện, cô và Cố Phong cùng nhau dọn dẹp hành lý.
Ở bệnh viện hơn hai tháng, Cố Phong đã ở đây đến phát chán từ lâu rồi.
Không có bao nhiêu thứ cần phải mang đi: “Còn lại để em dọn dẹp cho, anh đi thay quần áo đi.”
Diệp Ninh vừa nói vừa đưa túi đến trước mặt anh.
Cố Phong cầm lấy, mở ra, bên trong là một bộ quần áo mới tinh.
“Đồ mới hả?”
Diệp Ninh cười gật đầu: “Từ trong ra ngoài đều là mới.”
Cố Phong biết cô muốn nghĩ cái gì, đương nhiên sẽ không từ chối, xách theo túi đi vào nhà vệ sinh.
“Chị, anh rể, em xử lý xong hết rồi!”
Diệp Đống xử lý xong thủ tục, hấp tấp chạy về phòng bệnh.
Diệp Ninh đã ngồi trên giường bệnh, nhãn nhã chờ Cố Phong đi ra ngoài.
“Anh rể của em đâu?” Không đợi Diệp Đống hỏi xong, cửa phòng vệ sinh mở ra.
Cố Phong đã thay quần áo xong từ bên trong đi ra.
Hai mắt Diệp Ninh lập tức sáng lên.
Cô chọn cho Cố Phong một bộ đồ vest màu xanh biển, phối hợp với áo sơ mi màu đen, số đo cực kỳ vừa người làm nổi bật hoàn toàn dáng người tuyệt đẹp anh ra ngoài.
Vai rộng, eo thon, đôi chân thon dài lại thẳng tắp.
Đúng là một cái giá treo quần áo hoàn mỹ nhất.
Người đàn ông của cô quả nhiên là mặc quần áo đẹp, không mặc quần áo lại càng đẹp.
“Chậc chậc, anh rể, anh mặc áo vest vào đẹp trai ghê đó, thậm chí có thể bỏ qua vết thương trên mặt anh luôn!” Diệp Đống khen ngợi, nhưng mà lời cậu nói ra thật sự làm người ta cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Ninh trừng mắt nhìn cậu: “Không biết nói chuyện thì đừng có nói!”
Trên mặt có vết thương thì làm sao chứ?
Không phải sẽ càng có khí thế đàn ông hơn sao.
Huống chi ở trong mắt cô, đây không phải là vết thương, mà là huy chương quân công bắt mắt nhất.
Diệp Đống cũng ý thức được mình nói phải lời không nên nói, hậm hực ngậm miệng lại.
Cố Phong thì lại không quá để ý, chỉ cần Diệp Ninh không để bụng, sao anh có thể đi để ý loại chuyện này chứ.
Diệp Ninh đi đến trước mặt anh, giúp anh chỉnh lại cổ áo sơ mi khen: “Đẹp trai quá đi!”
Cố Phong cố nén ý cười: “Là em tinh mắt đó.”
Diệp Ninh trêu chọc nói: “Anh đang nói quần áo hay là nói anh vậy?”
Cố Phong cưng chiều xoa bóp gương mặt của cô: “Em nói cái gì thì là cái đó.”
Lúc này Diệp Ninh đã biến thành một người phụ nữ đang đắm chìm trong tình yêu, vui vẻ đến mức mắt đều cong thành hình trăng non, không hề bủn xỉn lời khen dành cho Cố Phong.
“Vậy thì là anh đẹp trai.”
Nếu không phải Diệp Đống đang đứng ở bên cạnh, Cố Phong chắc chắn sẽ không nhịn được hôn cô.
Diệp Đống đột nhiên cảm thấy bản thân cậu giống như một cái bóng đèn trăm watt, cực kỳ chói mắt.
“Chúng ta có thể đi chưa?”
Tuy rằng cậu cũng không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng dù sao nơi này là bệnh viện, chờ về nhà rồi dính lấy nhau không được sao?
Diệp Ninh và Cố Phong đều thu hồi ánh mắt lại.
“Đi thôi!”
Bọn họ thật sự không muốn ở lại nơi này nữa.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa nhà.
“Anh rể, chúng ta về đến nhà rồi!”
Diệp Đống la lối um sùm nói, xuống xe đi lấy hành lý.
TBC
Cố Phong cũng không sốt ruột, chậm rãi cùng Diệp Ninh xuống xe.
Sau khi xuống xe, đầu tiên anh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Nơi này cũng khá tốt đó.”
Ở bên ngoài không xa là đình canh gác tuần tra, có thể bảo đảm an toàn.
Diệp Ninh phụ họa nói: “Em cũng cảm thấy như thế.”
Khung cảnh bên trong còn rộng rãi, khí thế hơn trong tưởng tượng của Cố Phong rất nhiều.
Cho dù không cần hỏi, anh cũng biết một căn nhà như thế này, lại còn là ở kinh thành, giá cả chắc chắn sẽ rất đắt.
“Để em dẫn anh đi tham quan ha?” Diệp Ninh cười khanh khách ngắt ngang suy nghĩ của anh.
Cố Phong nói: “Được thôi.”