Diệp Đống nói như thế rõ ràng là đang nhắc nhở Cố Phong.
Tuy rằng hiện tại tình cảm của Cố Phong và Diệp Ninh càng ngày càng tốt, nhưng mà không có hôn nhân bảo đảm, tóm lại thì bọn họ vẫn là trạng thái độc thân.
Cậu tận mắt nhìn thấy Diệp Ninh có bao nhiêu người theo đuổi, cho nên chừng nào hai người bọn họ nhanh chóng đi lãnh giấy đăng ký kết hôn thì mọi chuyện mới coi như hoàn toàn xác định.
Cố Phong cũng không kiêng dè đề tài này, chỉ cười đồng ý nói: “Được. Anh sẽ cố gắng.”
Trong lòng Diệp Đống thầm vui mừng, khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Diệp Ninh, ý thức được chuyện này chắc cũng đã sắp không hoàn thành rồi.
“Cho nên, tại sao lúc trước anh chị lại ly hôn thế?”
Rõ ràng là đang cởi quần đánh rắm mà.
Diệp Ninh lười đi nghe cậu nói nhảm, tùy tiện tìm đại một lý do đuổi cậu đi.
“Đi mua đồ ăn đi. Nhớ mua đồ ăn mà anh rể của em thích đó.”
“Dạ biết rồi.” Diệp Đống đồng ý vô cùng dứt khoát.
Chờ đến khi bóng dáng của Diệp Đống biến mất ở cổng lớn, Diệp Ninh cười hả hả nhìn Cố Phong.
“Hiện tại trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta, có thể bắt đầu rồi.”
Cố Phong ngơ ngẩn, không hiểu cô nói thế là có ý gì?
Giây tiếp theo, Diệp Ninh đã túm lấy cổ tay của anh.
Mặt của anh lập tức đỏ bừng lên: “Tiểu Ninh, hiện tại là ban ngày, hơn nữa không phải lúc nãy chúng ta đã nói rồi sao...”
Anh lắp bắp, ăn nói không quá trôi chảy.
Diệp Ninh nghiêm trang nói: “Ban ngày thì làm sao?”
“Không tốt lắm.” Trong miệng Cố Phong nói không được, nhưng mà tim đã bắt đầu đập thình thịch rồi.
Diệp Ninh đột nhiên ghé sát lên người anh: “Sao mặt của anh tự nhiên lại đỏ như thế?”
Cô vừa hỏi vừa dùng tay xoa n.g.ự.c của anh.
“Sao tim anh đập nhanh dữ vậy?”
Cố Phong chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, sắp không thể khống chế được dục vọng dưới đáy lòng của mình.
Thật đúng là muốn mạng già của anh mà!
“Hay là chờ một chút đi?”
Anh cẩn thận thương lượng, mỗi một cơ bắp trên cơ thể đều căng cứng.
Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc lắc đầu: “Không thể đợi được.”
Hơi thở của Cố Phong hơi rối loạn: “Không, không được. Em thật sự, thật sự muốn như thế sao? Em nghĩ kỹ rồi hả?”
Lý trí và dục vọng đang chiến đấu kịch liệt với nhau.
“Nghĩ kỹ rồi.” Diệp Ninh cho anh một câu trả lời vô cùng khẳng định.
Trong đầu Cố Phong có một trăm âm thanh kêu không được, nhưng mà anh lại trực tiếp nhắm hai mắt lại, chờ cô hôn anh.
Một giây.
Hai giây.
Quá trình thân thiết trong dự kiến cũng không phát sinh, Diệp Ninh kéo chặt lấy cổ tay của anh.
“Đi thôi.”
TBC
Cố Phong đột nhiên mở bừng mắt, không hiểu ra sao: “Đi đâu?”
Đi đâu chứ?
Diệp Ninh kéo anh trực tiếp đi đến phòng khách.
Không lẽ cô muốn ở phòng khách hả?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã làm Cố Phong hoảng sợ.
Ánh mắt anh cứng đờ nhìn về phía ghế sofa bọc da kia, vừa kháng cự, đồng thời lại còn loáng thoáng có chút... chờ mong?!
Quả nhiên, Diệp Ninh thật sự bảo anh ngồi xuống ghế sofa.
Ừng ực!
Cố Phong theo bản năng nuốt nước miếng, giảm bớt căng thẳng.
Anh thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm ở phương diện này...
“Anh gọi hay là em gọi trước?” Diệp Ninh hỏi.
“Hả?” Cố Phong không rõ ý của cô cho lắm.
Mãi đến khi nhìn thấy Diệp Ninh cầm lấy ống nghe điện thoại đặt trên tủ lùn bên cạnh ghế sofa, đầu óc của Cố Phong lập tức bừng tỉnh trong sáng ngay.
Tất cả những hình ảnh lung tung lộn xộn, không phù hợp với trẻ em cũng đều biến mất sạch sẽ.
“Em, em nói gọi điện thoại hả?”
Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy. Cha mẹ luôn rất lo lắng cho tình hình của anh, hiện tại anh cũng xuất viện rồi, mau báo bình an với bọn họ đi. Đúng rồi, lúc trước em nói với bọn họ là anh đi chấp hành nhiệm vụ.”
Chuyện này thì bọn họ phải thống nhất khẩu cung trước, không thể nói lỡ miệng được.
Cơ bắp khóe môi Cố Phong có hơi run rẩy, rất muốn tát cho bản thân một cái.
Cho nên tại sao trong đầu của anh lại có nhiều suy nghĩ bậy bạ như thế chứ?!
May mà anh không chủ động làm gì, nếu không thì sẽ thành dê xồm thật rồi.