Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1162

Cố Phong nhìn thoáng qua Diệp Ninh đang ở cách đó không, sau đó khẳng định nói: “Đây là chuyện tốt.”

Cậu cũng già đầu rồi, nếu muốn sinh sống ở trong thành thì phải có tay nghề mới được.

TBC

Diệp Đống tưởng tượng đến một ngày nào đó cậu cũng sẽ nở mày nở mặt giống như Diệp Ninh, không hề sợ hãi bất cứ khó khăn hiểm trở gì cả.

“Anh rể, em nghĩ kỹ rồi, chờ lần này quay về em sẽ lập tức xin lỗi Khổng Giai, cầu xin em ấy tha thứ, sau này nhất định sẽ làm một người chồng, một người cha thật tốt!”

Cố Phong lộ ra ánh mắt vui mừng, cậu có thể có suy nghĩ kiên định như thế là tốt nhất.

Diệp Ninh chậm rãi đi về phía hai người.

Diệp Đống rất vui vẻ, nhưng cũng không quên quan tâm chuyện của hai người bọn họ, liên tục nhìn tới nhìn lui trên người Cố Phong quan sát.

“Anh rể, cơ thể của anh có còn chịu nổi không đó?”

Cố Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Có ý gì?”

“Không phải tối hôm qua chị của em muốn cùng anh...”

“Tiểu Đống!”

Diệp Đống còn chưa kịp nói hết câu nói, đã bị Diệp Ninh đang đi đến gần lớn tiếng ngắt ngang lời.

Diệp Đống và Cố Phong thấy cô đột nhiên kích động la to như thế cũng giật nảy mình.

Diệp Ninh đúng là rất kích động, dù sao thì tối hôm qua cô vừa mới cam đoan nói, cô hoàn toàn không có suy nghĩ gì với Cố Phong.

Cô tức giận trừng mắt nhìn Diệp Đống nói: “Còn không mau nhanh chóng đi nấu bữa sáng đi!”

Diệp Đống ngơ ngác không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì, nói sai cái gì?

“Chị...”

“Mau đi đi! Chị sắp c.h.ế.t đói rồi nề!”

Tuyệt đối không thể để thằng nhóc ranh này tiếp tục ở lại đây, nếu không chắc chắn sẽ làm cô lộ tẩy mất.

Diệp Đống cũng không dám nói tới nói lui nữa: “Vậy em đi rửa mặt trước đã.”

Nhìn thấy Diệp Đống rời đi, lúc này Diệp Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nãy thật sự là quá nguy hiểm.

Cố Phong híp mắt nhìn bóng dáng đang đi xa của Diệp Đống.

 

“Sao mới sáng sớm anh đã thức dậy tập thể dục rồi.” Diệp Ninh cố tình chuyển sang đề tài khác.

Cố Phong thu hồi tầm mắt, giọng nói dịu dàng hơn không ít: “Anh quen rồi.”

Diệp Ninh nhịn không được nhắc nhở: “Bác sĩ đã nói tuy rằng hiện tại cơ thể của anh đã không có vấn đề gì rồi, nhưng tuyệt đối không thể làm những hành động quá kịch liệt.”

“Chỉ là hoạt động tứ chi đơn giản một chút mà thôi, mỗi ngày nằm trong phòng bệnh, cảm giác cơ bắp của anh đã sắp thoái hóa mất rồi. Em đói bụng thì để anh nấu chén mì cho em ha?”

Cố Phong vừa nói vừa xắn ống tay áo lên, chuẩn bị đi vào phòng bếp.

Thật ra Diệp Ninh cũng phải đói bụng, nhưng mà Cố Phong nói anh nấu, cô đột nhiên lại thèm ăn.

Hơn nữa nhìn anh như thế, có lẽ là không thèm để ý đến câu nói lúc nãy của Diệp Đống, như thế là tốt nhất.

Trong phòng bếp, Cố Phong đeo tạp dề, đứng ở trước bệ bếp.

Diệp Ninh thì lại ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn mỗi một hành động của anh.

Ống tay áo của anh hơi xắn lên, đường cong cơ bắp trên cánh tay theo động tác của anh chậm rãi giãn ra, có vẻ tràn ngập sức mạnh.

Ngón tay của anh vừa thon lại vừa dài, xương ngón tay rõ ràng, làm người ta nhịn không được muốn đi sờ.

Đứng ở phía sau nhìn, bờ vai và vòng eo của anh tạo thành hình tam giác ngược hoàn mỹ, ôm lên chắc chắn rất thoải mái.

“Ừng ực.”

Diệp Ninh nuốt nước miếng.

Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên dê xồm.

Nhưng mà cô lại nghĩ đến đây vốn dĩ chính là chồng của cô, cô đương nhiên là muốn làm cái gì cũng được.

Cô đứng lên, đi đến sau lưng Cố Phong, trước khi anh kịp phản ứng thì đã từ phía sau ôm lấy anh.

Cô dán gương mặt lên phần lưng rắn chắc của anh, hai tay vừa lúc có thể ôm lấy vòng eo của anh.

Đúng vậy.

Chính là cảm giác này nè.

Cố Phong đang nấu mì không ngờ cô sẽ đột nhiên làm như thế, cơ thể cứng đờ, nhưng mà ngay sau đó lại mỉm cười.

“Sao thế?”

Giọng nói rầu rĩ của Diệp Ninh từ phía sau lưng anh vang lên: “Không có gì, chỉ là muốn ôm anh thôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment