Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1161

Diệp Ninh lập tức không giận nỗi nữa, tất cả lửa giận đều biến thành ý cười, nhưng mà cô lại không muốn “tha thứ” cho anh dễ dàng như thế.

“Anh đúng là một khúc gỗ mà.”

Cố Phong không dám giải thích gì.

Diệp Ninh trực tiếp đứng lên.

Cố Phong vội vàng hỏi: “Em đi đâu đó?”

“Về phòng, ngủ!”

Cô vốn dự định ở chung với anh, nhưng mà hiện tại đã không còn tâm trạng nữa.

Hơn nữa có lẽ mọi chuyện sẽ không thuận lợi như trong tưởng tượng của cô.

Cố Phong đứng thẳng tại chỗ, còn muốn nói gì đó, lời nói đã đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào.

Lúc này Diệp Ninh lại nói thêm một câu: “Tối nay nhớ khóa kỹ cửa đó.”

Cố Phong nhìn không thể vẻ mặt của cô, cũng không biết cô là vì còn giận cho nên mới nói những lời này hay chỉ là vì muốn dặn dò anh mà thôi.

Diệp Ninh quay về phòng, lập tức đi ngủ ngay, lại còn ngủ rất ngon.

Ngược lại Cố Phong cứ liên tục đi tới đi lui trong phòng khách, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô.

Cho nên rốt cuộc thì anh có nên khóa cửa hay không đây?

Sáng sớm.

Diệp Ninh mặt mày tỏa sáng từ trong phòng đi ra, mới đi ra đến cửa đã nhìn thấy Cố Phong đang đứng ngoài sân luyện tập đơn giản.

Cô yên lặng ngồi ở cạnh cửa, nhìn từng hành động của Cố Phong.

Không biết có phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không, hiện tại mỗi khi cô nhìn về phía Cố Phong đều cảm thấy anh cực kỳ đẹp trai.

“Chị, chị nhìn cái gì đó?”

Giọng của Diệp Đống đột nhiên từ phía sau truyền đến, làm cô giật mình.

 

Cô nhìn Cố Phong rõ ràng là bệnh nhân nhưng thần thái sáng láng.

Lại nhìn Diệp Đống tuổi còn trẻ mà vẫn còn buồn ngủ ủ rũ.

Thật đúng là làm nổi bật ra chênh lệch giữa người với người một cách rõ ràng.

“Mặt trời đã chiếu đến m.ô.n.g mới chịu dậy, em thế này mà còn đòi học hành cái gì?” Diệp Ninh đương nhiên biết Diệp Đống ham ăn biếng làm, cho nên mới luôn nhắc nhở thằng ranh này phải tay làm hàm nhai.

Nhắc đến đề tài này, Diệp Đống có chút bực bội: “Chị, có phải chị đang có lệ với em không vậy?”

Rõ ràng cô đã hứa là sẽ tìm công việc cho cô, nhưng mà đã rất nhiều ngày trôi qua rồi, lại không có chút động tĩnh gì hết.

“Em tưởng chị là em hả? Chị sẽ nói chuyện không giữ lời sao?” Diệp Ninh đã sắp xếp từ trước rồi, chắc ngày hôm nay người kia sẽ đến.

Diệp Đống lập tức trở nên hưng phấn: “Chị tìm công việc cho em rồi hả?”

“Không phải em muốn học nghề sao, chị đã tìm thầy cho em rồi.” Ánh mắt của Diệp Ninh cũng tràn ngập hàm ý.

Diệp Đống vừa nghe là muốn học nghề, lại càng vui vẻ đến mức quơ tay múa chân.

TBC

“Chị, chị thật sự quá tốt rồi!”

Cậu cũng muốn giống như Diệp Ninh, học nhạc cụ gì đó, đương nhiên học ca hát cũng được.

Bọn họ là hai chị em cùng cha cùng mẹ, nếu chị có thể trở thành ngôi sao ca nhạc thì cậu chắc chắn cũng không thành vấn đề.

Nếu lại không được nữa, học một vài chiêu biểu diễn gì đó cũng khá tốt.

Chị quen biết với đạo diễn lớn, sau này cậu cũng có thể đi diễn điện ảnh, cũng coi như là trở nên nổi bật, làm vẻ vang cho nhà họ Diệp.

Cố Phong nghe được cuộc nói chuyện của hai chị em, dừng động tác lại.

Diệp Ninh ra lệnh với Diệp Đống: “Đi lấy khăn lông đến cho anh rể của em lau mồ hôi.”

“Được rồi.” Diệp Đống vừa chạy vừa nhảy, cầm khăn lông đưa đến trước mặt Cố Phong.

“Em vui đến thế à?” Lúc nãy Cố Phong ở trong sân, cũng không nghe rõ lúc nãy bọn họ đang nói cái gì.

Diệp Đống gật đầu như giã gạo, sốt ruột hấp tấp khoe khoang với anh: “Chị tìm thầy đến cho em, muốn dạy nghề cho em đó.”

 
Bình Luận (0)
Comment