Diệp Ninh hưng phấn đi đến trước cửa nhà vệ sinh, nghe được tiếng nước từ bên trong vọng ra, đã hoàn toàn không khống chế được hình ảnh trong đầu của mình.
Cô nuốt nước miếng, làm bản thân có vẻ bình tĩnh.
Cô vội vàng vặn tay nắm cửa.
Sau đó lại phát hiện... Nó không nhúc nhích?!
Không ngờ cửa đã bị khóa trái từ bên trong rồi?
Ặc.
Vừa mới bắt đầu đã không thuận lợi rồi.
Cửa mở không ra, cô cũng không thể trực tiếp đi vào, đành phải thành thành thật thật đi gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Vài giây sau, cửa mở ra, cô lại phấn chấn tinh thần lần nữa.
Cô còn tưởng là sẽ lập tức nhìn thấy hình ảnh đẹp mắt gì đó, không ngờ Cố Phong lại chỉ cẩn thận lú một cái đầu ra.
“Tiểu Đống đâu?”
Lúc nãy cô nói Diệp Đống sẽ đưa quần áo qua mà.
Diệp Ninh nhanh chóng ho khan nói: “Tiểu Đống ngủ rồi, em đưa cho anh cũng được thôi.”
Cô vừa nói, vừa cố ý bày tỏ sức quyến rũ của bản thân.
Không đợi cô phản ứng lại thì đồ ngủ và quần lót trong tay cô cũng đã bị Cố Phong vươn dài tay đi cầm lấy.
Ầm!
Cửa phòng đóng lại.
Nụ cười trên mặt Diệp Ninh còn chưa kịp thu hồi, cứ thế cương cứng trên mặt.
Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Không chỉ đóng cửa, mà còn khóa cửa luôn?
Anh đề phòng cô như thế sao?
Chờ ngày mai cô nhất định phải bảo Diệp Đống phá cái ổ khóa này mới được!
Cô không cam lòng tiếp tục hờn dỗi hỏi: “Có cần em chà lưng giúp anh không?”
“Không cần, anh tự làm được.” Tiếng từ chối của Cố Phong từ bên trong truyền ra.
Khóe miệng Diệp Ninh hơi run rẩy, nghe tiếng nước chảy, vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Anh có thể mở cửa ra trước không? Bụng em hơi khó chịu, muốn đi vệ sinh.”
Lần này thậm chí còn không có tiếng trả lời nào.
“Có phải anh cảm thấy em muốn làm gì anh không? Yên tâm đi, nếu chúng ta đã thương lượng rồi, em chắc chắn sẽ không quấy rầy anh!”
Cô gân cổ lên, lời lẽ chính đáng bảo đảm, sau đó đợi thêm năm phút nữa, cửa vẫn cứ đóng chặt lại.
Cô nghiến răng nghiến lợi chờ một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt, quay ra sofa ngoài phòng khách ngồi giận dỗi.
Một lúc sau Cố Phong mới đi ra.
Tóc của anh còn ướt sũng nhỏ nước, áo ngủ che kín cơ thể, phần cơ thể dưới cổ không lộ ra bất cứ da thịt nào.
“Anh đã dọn dẹp nhà vệ sinh sạch sẽ rồi, em đi vào đi.”
Hiển nhiên anh cũng nghe được cô nói bụng của cô khó chịu.
Diệp Ninh liếc mắt nhìn anh, toàn thân súc ở trên ghế sofa không nhúc nhích, giống như gặp phải chuyện gì đó cực kỳ ấm ức.
Cố Phong nhìn thấy cô như thế, trong lòng có chút căng thẳng, nhanh chóng đi đến trước mặt cô.
“Làm sao thế? Có phải em khó chịu ở đâu không?”
Diệp Ninh giận dỗi không thèm nhìn anh.
Cố Phong càng luống cuống tay chân hơn: “Tiểu Ninh, em nói chuyện đi chứ!”
Diệp Ninh bực bội hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại khóa cửa chứ?”
“...”
Cố Phong ngơ ngẩn, nhưng mà cũng bớt căng thẳng và lo lắng hơn rất nhiều.
“Em chỉ muốn đưa quần áo cho anh mà thôi, anh lại khóa chặt cửa lại, không lẽ anh sợ em sẽ phi lễ anh sao?” Diệp Ninh giận không thể át chất vấn.
“Hơn nữa hôm nay lúc gọi điện thoại cho cha mẹ, cũng không biết là ai mặt mày đỏ rần, ánh mắt cứ như muốn ăn thịt người vậy đó.”
Cô cố ý nhắc đến chuyện hồi sáng.
Cố Phong chột dạ muốn chết, còn tưởng rằng lúc đó anh đã che giấu rất tốt, không ngờ tất cả đều đã bị cô nhìn ra rồi.
Cô có ý tưởng đó hay không thì đúng là anh không thể nào khẳng định được, nhưng tình hình của anh như thế nào thì anh lại biết rõ ràng nhất.
“Anh khóa cửa cũng không phải là vì đề phòng em.”
Diệp Ninh trừng mắt, truy vấn hỏi: “Vậy thì là vì sao chứ?”
Cô muốn xem xem anh sẽ giải thích như thế nào.
Cố Phong ho khan, dời mắt đi không dám đối diện với ánh mắt của Diệp Ninh, nhỏ giọng nỉ non: “Anh sợ mình không thể khống chế được.”
TBC
Giọng nói không lớn nhưng cũng đủ làm Diệp Ninh nghe được rành mạch.