Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1166

Cố Phong cũng không cảm thấy Diệp Ninh sai, huống chi cho dù có sai thật thì cũng sẽ thành không sai.

“Ca hát hay là đàn dương cầm thì đều yêu cầu năng khiếu.”

“Sao anh chị biết em không có năng khiếu chứ?” Diệp Đống vẫn cứ kiên quyết cho rằng mình có thể làm được.

Diệp Ninh nhức đầu, không muốn nhìn thằng ranh này thêm lần nào nữa.

Cô đứng lên, nổi giận đùng đùng về phòng của mình.

Cố Phong hít một hơi thật sâu, biết Diệp Đống là người cứng đầu, nếu không thất bại thì nhất quyết sẽ bỏ cuộc.

Hơn nữa nếu không phải là thứ mà cậu cam tâm tình nguyện học tập, ép buộc cậu học cũng không được.

Xem ra cũng đã đến lúc để thằng nhóc này nhìn thấy rõ hiện thực rồi.

Ngày hôm sau.

Sáng nay Diệp Ninh phải đến xưởng sản xuất điện ảnh để gặp Thường Hậu Phát, vốn dĩ cô định bảo Cố Phong đi cùng cô, nhưng Cố Phong lại nói với cô là anh muốn dẫn Diệp Đống đi ra ngoài dạo.

Ngày hôm qua hai chị em bọn họ cãi nhau, không ai nói với ai câu nào, rõ ràng là vẫn còn đang giận dỗi.

Diệp Ninh cảm thấy Diệp Đống không có chí tiến tới.

Mà Diệp Đống thì vẫn cứ ghét bổ, chê tương lai Diệp Ninh quy hoạch cho cậu không tốt.

Diệp Ninh không biết Cố Phong có dự định gì, nhưng vẫn cứ đồng ý.

“Thằng ranh đó cứng đầu lắm, nếu nó chọc anh không vui thì anh cứ trực tiếp đánh nó là được.”

Cố Phong có thể cảm nhận được tâm trạng của người làm chị là cô, cố ý trêu ghẹo nói: “Nếu anh mà đánh em ấy tàn phế thật thì em có tìm anh liều mạng không?”

Diệp Ninh trợn trắng mắt: “Không đến mức liều mạng, cùng lắm thì em cũng đánh anh tàn phế là được.”

“Vậy chẳng phải là em phải nuôi cả anh lẫn em ấy à? Nếu Tiểu Đống biết còn có chuyện tốt như thế, có lẽ sẽ ước gì bảo anh nhanh đánh em ấy tàn phế đó.”

Cố Phong chỉ nói đôi ba câu đã làm cho tâm trạng của cô tốt hơn rất nhiều.

Diệp Ninh bĩu môi nói: “Cho nên rốt cuộc thì anh theo phe của ai?”

Cố Phong nhích đến gần cô hơn, vô cùng kiên định nói: “Đương nhiên là theo phe của em rồi.”

Cuối cùng Diệp Ninh cũng mỉm cười, tâm trạng tốt hơn một chút: “Vậy thì còn tạm được.”

 

Cố Phong nhìn thấy cô cười, cũng yên tâm: “Anh đưa em đi ra ngoài trước, sau đó lại đi với Tiểu Đống sau.”

Tài xế đã đứng trước cửa chờ.

Diệp Ninh được Cố Phong tiễn lên xe.

Chờ Cố Phong tiễn cô xong quay về, Diệp Đống mới cố ý lề mà lề mề từ trong phòng đi ra.

TBC

Cậu cũng sợ gặp được Diệp Ninh sẽ bị mắng, cho nên mới trốn tránh cô.

Cố Phong nhìn lướt qua người cậu nói: “Em đi thay quần áo đi, đi ra ngoài với anh.”

Diệp Đống hỏi: “Đi đâu vậy ạ?”

Cố Phong cũng không trực tiếp trả lời ngay, mà lại úp úp mở mở nói: “Lát nữa em sẽ biết.”

Hai mươi phút sau, Cố Phong và Diệp Đống đã đứng ở trước cửa hàng bán nhạc cụ.

Diệp Đống nhìn chằm chằm vào bên trong cửa hàng, vẫn còn chưa kịp phản ứng.

“Đi vào thôi.” Cố Phong thúc giục nói.

Diệp Đống vội vàng đuổi theo.

Bên trong là vô số nhạc cụ đủ loại màu sắc, có cái cậu biết, nhưng đại đa số đều là không biết.

Cậu đứng ở nơi đó, không dám nhúc tí nào, sợ không cẩn thận đụng hư nhạc cụ quý giá gì đó.

Cố Phong đi ở đằng trước, nói gì đó với ông chủ cửa hàng nhạc cụ một lúc, Diệp Đống nhìn thấy Cố Phong móc tiền ra đưa cho ông chủ kia.

Sau đó ông chủ đã đi theo ra ngoài.

Cố Phong lên tiếng trước: “Không phải em muốn học đàn dương cầm sao? Bây giờ là có thể học rồi.”

“Hả?” Diệp Đống trợn mắt há hốc mồm, chờ phản ứng lại, sau đó kích động ôm lấy anh: “Anh rể, anh đối xử với em thật là quá tốt rồi.”

Ông chủ nhiệt tình mời nói: “Đàn dương cầm ở bên trong, mời đi theo tôi.”

Diệp Đống phản ứng lại, thật sự chỉ còn biết hưng phấn thôi, lại xác nhận lại lần nữa: “Anh rể, em thật sự có thể học đàn dương cầm sao?”

Cố Phong gật đầu nói, sau đó bình tĩnh tìm một cái ghế dựa ngồi xuống.

Hôm nay có lẽ thời gian sẽ không trôi qua quá nhanh đâu.

 
Bình Luận (0)
Comment