Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1167

Xưởng sản xuất điện ảnh.

Thông qua lời giới thiệu của Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ, Diệp Ninh đã có hiểu biết rất nhiều đối với Thường Hậu Phát.

Cũng tràn ngập chờ mong đối với sự hợp tác tiếp theo này.

Thường Hậu Phát đến sớm hơn giờ hẹn năm phút.

Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ cùng nhau thân thiện đi lên đón, đôi bên bắt tay làm quen với nhau.

Diệp Ninh thì đứng ở phía sau âm thầm quan sát đối phương.

Người đàn ông này khoảng hơn năm mươi tuổi, giọng nói tràn ngập tự tin.

Tuổi này mà đã có thể được người ngoài gọi là “ông Thường”, tuyệt đối là dùng thực thực để nói chuyện.

“Đạo diễn Ngô, mấy ngày hôm trước thật đúng là quá trùng hợp, toàn gặp được lúc tôi đi ra ngoài, cũng không thể gặp mặt ông.” Thường Hậu Phát nói chuyện vô cùng thản nhiên, thản nhiên đến mức làm người ta cảm thấy đây là sự thật.

Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ đương nhiên cũng đều ngầm hiểu nhưng không nói ra.

TBC

“Là chúng tôi quấy rầy sự thanh tịnh của ông mới đúng.”

“Ông Thường, để tôi giới thiệu với ông, đây chính là Diệp Ninh, cũng chính là biên kịch của kịch bản phim lần này của tôi.” Ngô Á Thu chủ động giới thiệu cho Diệp Ninh.

Lúc này Thường Hậu Phát mới để ý đến sự tồn tại của Diệp Ninh.

Ông ấy đã nghe Lý Giang nhắc đến tranh luận về kịch bản, sở dĩ ông ấy biết rõ có tranh luận, lại còn đồng ý đi biểu diễn ca khúc chủ đề, thứ nhất là bởi vì ông ấy thật sự thích ca khúc này, thứ hai chính là ông ấy tin tưởng Ngô Á Thu.

Nhưng mà hiện tại sau khi nhìn thấy Diệp Ninh, ông ấy đã không còn dám chắc chắn như thế nữa.

Tuy rằng ông ấy rất không thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà cô gái đứng ở trước mặt thật sự là quá trẻ tuổi, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi thôi.

Không nói đến chuyện cô có đủ lượng tri thức dự trữ để viết ra một tác phẩm ưu tú hay không, cho dù là đã có đủ kinh nghiệm trong cuộc sống, và kinh nghiệm sáng tác thì chắc chắn cũng không thể so sánh được biên kịch lâu năm.

“Chào ông Thường.” Diệp Ninh lễ phép chào hỏi, hơn nữa còn chủ động vươn tay ra.

 

Thường Hậu Phát cũng không có ý định muốn bắt tay với cô, chỉ gật đầu có lệ trả lời: “Chào cô.”

Tay Diệp Ninh cứ thế mà khựng lại ở giữa không trung, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ cũng không ngờ rằng Thường Hậu Phát sẽ có thái độ như thế đối với Diệp Ninh, nụ cười cứng đờ.

Ngược lại là Diệp Ninh, cô chỉ mất một giây đã tự nhiên hào phóng mà thu tay lại, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Thường Hậu Phát nhìn vào bên trong văn phòng, hình như đang tìm kiếm cái gì, sau đó mới hỏi Ngô Á Thu: “Không phải hôm nay tác giả sáng tác ca khúc cũng sẽ đến đây sao? Người kia còn chưa đến à?”

Ông ấy đã rất sốt ruột muốn gặp xem, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể viết ra một ca khúc theo phong cách võ thuật cực kỳ hay như thế.

Ngô Á Thu: “...”

Trương Quốc Trụ: “...”

Diệp Ninh: “...”

Ba người, ba gương mặt ngơ ngác.

Thường Hậu Phát ý thức được biểu cảm của bọn họ hơi quái lạ, không lẽ câu hỏi này của ông ấy có vấn đề gì sao?

Ngô Á Thu phản ứng lại, thì ra ông ấy cũng không biết rằng bài hát này là do Diệp Ninh sáng tác, nhanh chóng giải thích nói: “Ông Thường, lúc nãy tôi đã giới thiệu với ông rồi đấy, Diệp Ninh ngoại trừ là biên kịch của kịch bản phim chúng tôi ra, ca khúc chủ đề mà tôi đưa cho ông cũng là do cô sáng tác.”

Thường Hậu Phát rõ ràng là hơi sửng sốt, ngay sau đó dưới đáy mắt lộ ra vẻ khó tin và khiếp sợ.

“Bài hát này là do cô ấy sáng tác hả?”

Ngô Á Thu khẳng định nói: “Đúng vậy. Soạn nhạc, viết lời, tất cả đều là do một mình cô ấy tự hoàn thành một mình.”

Ánh mắt của Thường Hậu Phát khi nhìn về phía Diệp Ninh hoàn toàn thay đổi.

Toàn bộ mọi nghi ngờ của ông ấy đối với Diệp Ninh lúc nãy đều đã biến mất sạch sẽ.

Xem ra lần này ông ấy đã tự cho là đúng, ếch ngồi đáy giếng rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment