Tiếng dương cầm chói tai từ trong cửa hàng nhạc cụ truyền ra, làm cho người qua đường đều vội vàng tránh xa.
Âm thanh khó nghe như thế không chỉ không giống âm nhạc, rõ ràng chính là một đống tạp âm.
Mà Cố Phong thì đã ngồi ở bên trong lắng nghe suốt hai tiếng đồng hồ.
Màng nhĩ của anh sắp sửa bị lủng luôn rồi, cố gắng chịu đựng không rời đi, đây đã là sự ủng hộ lớn nhất anh có thể đưa cho Diệp Đống.
Cuối cùng âm thanh cũng đã dừng lại.
Diệp Đống lộ ra vẻ mặt đưa đám từ bên trong đi ra.
Ông chủ theo sát phía sau, biểu cảm trên mặt đã không thể dùng từ tệ để hình dung nữa rồi.
Nếu không phải Cố Phong cho rất nhiều tiền, ông ta đã đuổi Diệp Đống đi ra ngoài từ lâu rồi.
Cố Phong đầu tiên là nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó mới nghiêm trang nói: “Sao em không luyện tập tiếp đi? Hiện tại còn chưa đến mười một giờ nữa đó.”
Diệp Đống ho khan vài tiếng, khẽ vung vẩy cánh tay tê dại và ngón tay đang rút gân của mình.
“Không luyện nữa.”
Cậu hậm hực nói ba chữ.
Cố Phong miễn cưỡng đè khóe miệng xuống, im lặng nhìn về phía ông chủ.
Ông chủ cho anh một ánh mắt khẳng định.
“Anh rể, chúng ta đi thôi.” Diệp Đống đã hoàn toàn không còn vẻ hưng phấn như lúc mới đi vào, ước gì có thể nhanh chóng rời đi.
Cố Phong thong thả ung dung đi ra ngoài.
Chờ đến khi đi cách cửa hàng nhạc cụ thật xa rồi, Diệp Đống mới có chút chột dạ nhìn về phía Cố Phong.
“Anh rể, em cảm thấy em không phù hợp với việc đàn đàn dương cầm.”
Cố Phong không ủng hộ nói: “Sao lại như thế được chứ? Em là em trai ruột của Tiểu Ninh, Tiểu Ninh có thể đàn tốt như thế, chỉ cần em nghiêm túc học tập đương nhiên cũng sẽ không kém được.”
Diệp Đống cảm thấy lời này quá quen tai, hình như là do chính cậu nói ra, mặt hơi đau rồi.
“Chị của em là con gái, ngón tay của em đương nhiên sẽ không linh hoạt bằng chị ấy, cho dù có luyện tập thì cũng uổng công mà thôi.”
Cậu xem mấy cái bản nhạc kia chẳng khác nào như đang xem quỷ vẽ bùa.
Ngồi ở chỗ kia giơ cao cánh tay, ngón tay còn phải liên tục đàn, mệt là một chuyện, quan trọng nhất là cậu chẳng hiểu cái gì hết.
Đối với cậu mà nói, hai tiếng đồng hồ lúc nãy còn dài dòng hơn một năm rất nhiều.
“Cho nên em không học đàn dương cầm nữa sao?” Cố Phong xác nhận lại với cậu.
Diệp Đống vô cùng kiên định gật đầu: “Không học.”
Cố Phong cố nén ý cười, an ủi: “Tuy rằng không học được đàn dương cầm, nhưng em cũng đừng quá nản lòng. Không phải em còn có thể học ca hát sao? Ca hát rất đơn giản, chỉ cần mở miệng hát là được rồi.”
Diệp Đống lại lên tinh thần nói: “Anh rể nói đúng lắm, trước kia chị của em hát còn dở hơn em nữa đó. Chị ấy đột nhiên biết hát, mà cơ sở ca hát của em vốn dĩ đã tốt hơn chị ấy rất nhiều!”
“Vậy sao. Vậy chúng ta đi tìm một nơi khác, thử một lần ha?” Cố Phong hoàn toàn không nghi vấn trước lòng tin của cậu.
Diệp Đống lập tức kích động, bóng ma lúc nãy lập tức biến mất sạch sẽ: “Đi đâu thế anh?”
TBC
Cố Phong chỉ nói một câu: “Đi theo anh.”
Diệp Đống thật sự không ngờ rằng, Cố Phong lại dẫn cậu đến một cây cầu vượt.
Bình thường khu vực cầu vượt này rất náo nhiệt, bởi vì sẽ có rất nhiều nghệ sĩ dân gian đến chỗ này biểu diễn.
“Anh rể, sao anh lại dẫn em đến chỗ này chơi thế?”
Cố Phong không trả lời, cho cậu một ánh mắt đầy thâm ý.
Anh một chỗ vắng người, để Diệp Đống đứng đó chờ đợi, sau đó mới đi về phía người đang diễn hài độc thoại ở cách đó không xa.
Diệp Đống cảm thấy có chút hiếm lạ, cũng không đoán ra được rốt cuộc Cố Phong muốn làm cái gì?
Không bao lâu sau tiểu phẩm hài độc thoại kết thúc, Cố Phong đi đến trước mặt người ta, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Một lúc sau anh lại vẫy tay với Diệp Đống.
Diệp Đống khó hiểu chen vào trong đám đông, đi đến trước mặt Cố Phong.