Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1170

“Đi ăn cơm sao?”

Cố Phong nhìn Diệp Đống đang ngồi trên bậc thang vô cùng suy sút, biết lần này anh kê “đơn thuốc” hơi bị nặng rồi.

Diệp Đống rõ ràng là đã bị kích thích, sắc mặt cực kỳ khó coi, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với những lời anh nói.

Cố Phong dùng bàn tay to đặt lên vai cậu hỏi: “Sao nào, mới vậy thôi đã chịu không nổi rồi hả?”

Hai mắt Diệp Đống đỏ bừng, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, ước gì có thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Anh rể, anh cố ý đúng không?”

Làm cậu tự nhận rõ bản thân, không cần mơ mộng hão huyền nữa.

Cố Phong cũng không phủ nhận: “Em muốn trở thành người giống như chị của em, anh chỉ là để em thể nghiệm trước thôi. Em chỉ nhìn thấy sự thành công hiện tại của chị em, lại không nhìn thấy năng khiếu và sự trả giá của chị em.”

“Cho nên em không thể làm siêu sao nổi tiếng được.” Diệp Đống thật sự rất đau lòng: “Em ham hư vinh, chỉ cần nghĩ đến chuyện em có thể nổi tiếng giống như chị của em, em cũng là con trai của cha mẹ mà. Nhưng mà sự thật đã chứng minh, em thật sự là một tên vô dụng.”

Cố Phong tăng thêm âm lương: “Không phải chỉ có trở thành siêu sao nổi tiếng thì mới trở nên nổi bật được, hơn nữa anh nghĩ thứ cha mẹ và Khổng Giai muốn nhìn thấy cũng không phải như thế.”

Diệp Đống cúi đầu rầu rĩ, không nghĩ ra vì sao cậu lại không làm được chứ?

“Em thật sự không muốn học nghề mộc hay là làm thợ xây, mấy chuyện này chẳng có chút tương lai nào hết.”

Cố Phong cũng không tiếp tục phản bác lời cậu nói, mà lại kéo cậu từ bậc thang đứng lên.

“Đi thôi.”

“Em không muốn ăn cơm.”

Lòng tự trọng và lòng tự tin của Diệp Đống đều đã bị đả kích triệt để.

Cố Phong đi ở phía trước dẫn đường, cậu cũng chỉ mệt mỏi ủ rũ đuổi kịp.

Xưởng sản xuất điện ảnh.

Thường Hậu Phát thu âm ca khúc khá thuận lợi.

 

Ánh mắt chọn người của Ngô Á Thu tuyệt đối là độc nhất vô nhị, giọng hát của Thường Hậu Phát cực kỳ thích hợp để biểu diễn ca khúc theo phog cách võ hiệp.

Ông ấy vừa mở miệng đã lập tức làm người ta có cảm giác như đang đắm chìm bên trong giang hồ.

Hơn nữa ca khúc do Diệp Ninh sáng tác này thật sự quá xuất sắc, cường cường kết hợp, hiệu quả nó bày ra thậm chí còn vượt xa sự chờ mong của Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ.

Đến cả Diệp Ninh cũng chỉ biết kinh ngạc than thở mà thôi.

Cô có dự cảm, bài hát này chắc chắn sẽ cuồn lên một làn sóng phong cách võ hiệp.

Thường Hậu Phát hát cũng vô cùng sung sướng, tuy rằng đã có hơn hai năm chưa từng ca hát, nhưng mà thực lực vẫn cứ không hề suy giảm chút nào.

Biểu diễn bài hát này thật sự là vô cùng lưu loát thành thạo.

Thuận lợi đến mức gần như chỉ mất khoảng nửa ngày đã thu âm ca khúc thành công.

“Ông Thường, ông vất vả rồi!”

Từ đầu đến cuối Ngô Á Thu đều hưng phấn đến mức khóe miệng chưa từng rơi xuống lần nào.

Thường Hậu Phát cũng có chút chưa đã thèm: “Vất vả gì chứ, đã lâu lắm rồi tôi chưa cảm thấy vui vẻ như bây giờ.”

Nói đến đây ông ấy còn cố ý nhìn về phía Diệp Ninh: “Biên kịch Diệp, ca khúc mà cô sáng tác thật sự rất hay!”

Diệp Ninh nhận ra ông ấy thật sự rất thích bài hát này, có thể được tiền bối khen ngợi, cô đương nhiên cũng càng vui vẻ.

“Cảm ơn ông Thường đã khích lệ.”

TBC

Lúc này Thường Hậu Phát đã cực kỳ coi trọng và yêu thích Diệp Ninh, xem cô như một người hậu bối.

“Không ngờ tôi mới yên lặng hơn hai năm, giới ca hát đã có xuất hiện một người tài giỏi xuất sắc như thế, tương lai không thể đoán trước được!”

Ông ấy đột nhiên rất chờ mong đến lúc điện ảnh công chiếu, cô gái này tuổi còn nhỏ mà còn có thể sáng tác ra được một ca khúc có chiều sâu như thế, thật sự cũng làm cho người ta có chút tò mò về kịch bản do cô sáng tác.

Ngô Á Thu và Trương Quốc Trụ liếc nhìn nhau, nhìn thấy kết quả này cũng chẳng có gì kinh ngạc cả.

Chỉ cần là người từng tiếp xúc với Diệp Ninh, chắc chắn đều sẽ bị thực lực và tài hoa của cô thuyết phúc.

 
Bình Luận (0)
Comment