Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1171

Ngô Á Thu cứ nằng nặc muốn mời, cuối cùng bốn người bọn họ còn cùng nhau ăn cơm.

Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hòa thuận, Thường Hậu Phát trò chuyện vui vẻ với Diệp Ninh, thậm chí còn có cảm giác tiếc nuối vì gặp nhau quá trễ.

Sau khi biết được Diệp Ninh cũng đã phát hành băng từ riêng, hơn nữa thành tích tiêu thụ còn vô cùng cao, Thường Hậu Phát lại càng có hiểu biết sâu hơn về cô.

Có thể sáng tác có thể ca hát, vẫn là biên kịch hợp tác với Ngô Á Thu, điểm bắt đầu của cô gái này đã là vạch đích của rất nhiều người.

Bên phía Diệp Ninh vô cùng thuận lợi, Cố Phong và Diệp Đống chỉ ăn cơm trưa đơn giản, sau đó Diệp Đống lập tức đòi về nhà.

“Còn phải đến một nơi nữa.”

“Em không muốn đi chỗ nào hết.”

Diệp Đống cảm thấy Cố Phong chắc chắn lại muốn dẫn cậu đến mấy nơi tiếp tục đả kích lòng tin của cậu, cho nên cực kỳ kháng cự không muốn.

Cố Phong cũng sẽ không chiều theo ý cậu, tiện tay gọi một chiếc taxi, sau đó kéo cậu ngồi vào trong.

Diệp Đống nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, tâm trạng càng thêm trầm trọng nặng nề.

Cũng chỉ không đến mười phút, xe đã dừng lại.

Diệp Đống nhìn mặt tiền khí phái ở trước mặt, hơi sửng sốt.

Từ sau khi cậu đi vào kinh thành đến bây giờ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là nơi này cái gì cũng đều lớn.

Cửa hàng lớn, nhà lầu lớn, tiệm cơm lớn, khách sạn của lớn.

Tất cả mọi thứ bên trong những nơi rộng lớn này đều lộ ra vẻ khí phái, giống như trung tâm bán đồ nội thất ở trước mặt này.

Chỉ là đi ngang qua cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác mấy thứ ở bên trong đều có giá cả xa xỉ, tuyệt đối không phải nơi mà người thường có thể mua sắm nổi.

“Anh rể, anh định mua đồ nội thất hả?”

Nhìn nơi này hình như không liên quan gì đến cậu, cậu cũng lên tình thần một chút.

Cố Phong trả lời nói: “Anh đến gặp một người bạn.”

Diệp Đống mở miệng hỏi lại ngay: “Anh còn có bạn bè ở kinh thành nữa hả?”

Cố Phong dùng hành động để thay thế cho câu trả lời, sải bước đi vào trong.

 

Diệp Đống nhanh chóng đuổi kịp, chờ đến khi đi vào trung tâm bán đồ nội thất rồi, cậu cảm thấy mình chỉ có hai con mắt thôi không đủ xài gì hết.

Khu vực này chắc phải rộng hơn một nghìn mét vuông, trưng bày đủ loại đồ nội thất có các kiểu dáng khác nhau.

Có một vài thứ, thậm chí cậu còn không biết nó là cái gì.

Cố Phong cũng không sốt ruột, chỉ thong thả ung dung đi dạo.

Diệp Đống bị một bộ ghế dựa bằng gỗ đặc ở cách đó không xa hấp dẫn lực chú ý, thủ công điêu khắc tinh tế làm cậu nhịn không được phát ra tiếng cảm thán.

“Anh rể, anh nói coi phải là ai thì mới có thể ngồi cái ghế này chứ?”

Cậu vừa nói vừa cẩn thận vuốt ve.

Đợi đến khi ánh mắt nhìn về phía bảng giới thiệu và giá cả của sản phẩm, tam quan của cậu đều bị điên đảo.

“Một, mười, trăm, ngàn... mười... mười ngàn?! Cái ghế này hơn một vạn hả?!”

Bởi vì quá khiếp sợ, đầu lưỡi cũng không còn linh hoạt nữa, càng không dám tiếp tục vuốt ve ghế, giống như chạm vào nó sẽ bị phỏng tay vậy.

“Đây chẳng phải là đang ăn cướp sao?”

Một vạn đồng, ở trong thôn cũng đã đủ để xây một căn nhà lầu hai tầng rồi.

“Đồng chí này, cậu nói thế là không đúng rồi. Bộ ghế này của chúng tôi là dùng nguyên vật liệu gỗ đỉnh cấp, chỉ riêng việc thiết kế kiểu dáng cũng đã mất gần một tháng đồng hồ, càng miễn bàn đến việc các thợ mộc thuần thủ công điêu khắc gần hai tháng, một vạn đồng chắc chắn rất phù hợp với giá trị của chính nó.”

TBC

Một người đàn ông trung niên vừa nói vừa đi đến bên cạnh Cố Phong và Diệp Đống.

Diệp Đống quan sát cách ăn mặc và khí chất của người đàn ông ông này, vừa nhìn là biết ngay ông ấy là một người rất có thân phận.

Lại nghĩ đến câu nói mà mình vừa mới nói lúc nãy, cậu theo bản năng nhích ra phía sau người Cố Phong trốn tránh.

Người này chắc chắn là người phụ trách của trung tâm bán đồ nội thất này, nghe được cậu nói những lời như thế, có khi nào trực tiếp cho cậu hai cái bạt tay không?

Bình thường cậu ở trong thôn diễu võ dương oai, đánh nhau cãi lộn đều chẳng là cái gì.

Nhưng mà chờ đến khi đến một nơi như kinh thành, tất cả đều là người mà cậu chọc không nổi.

Cố Phong cũng đang quan sát người vừa mới đến, mãi đến khi đối phương nhận ra anh, chủ động vươn tay ra trước.

“Anh là đồng chí Cố Phong đúng không? Tôi là Quách Thiên Bạc, ông chủ của trung tâm nội thất này.”

 
Bình Luận (0)
Comment