Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1172

Thật ra Cố Phong cũng không quen biết Quách Thiên Bạc, anh dẫn Diệp Đống đến nơi này cũng là nhờ chiến hữu Bao Thắng giới thiệu.

“Ông chủ Quách, xin chào. Đây là em trai Diệp Đống của tôi, hôm nay tôi cố ý dẫn em ấy để chỗ của ông quan sát một chút.”

Quách Thiên Bạc cười gật đầu, biết rõ mục đích đến đây của bọn họ là gì: “Bao Thắng đã gọi điện thoại nói với tôi rồi.”

Nói xong, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Diệp Đống đang đứng phía sau Cố Phong.

“Cậu em Diệp, tôi dẫn cậu đi tham quan một chút ha?”

Diệp Đống có chút vui sướng và sợ hãi, dù sao thì lúc nãy cậu còn đang lo là không biết có bị người ta đánh hay không.

Cậu lo sợ bất an nhìn về phía Cố Phong, Cố Phong cho cậu một ánh mắt khẳng định.

“Bộ ghế dựa gỗ đặc mà hai người nhìn thấy này cũng không phải là bảo vật đắt giá nhất của trung tâm chúng tôi đâu.”

Ông ấy chỉ nói một câu đã khơi gợi lên lòng tò mò và nhiều chuyện của Diệp Đống.

Món đồ trị giá một vạn mà còn chưa phải là bảo vật đắt giá nhất, vậy bảo vật có giá đắt nhất sẽ là như thế nào?

Quách Thiên Bạc thấy cậu hứng thú, hào phóng đi ở phía trước dẫn đường.

Vài phút sau, bọn họ đi đến nơi sâu nhất trong trung tâm bán đồ nội thất, gặp được bảo vật đắt giá nhất của trung tâm mà Quách Thiên Bạc đã đề cập đến.

Đó là một cái giường gỗ hai mét.

 

Diệp Đống chỉ cần nhìn thoáng qua, lập tức bị chấn động.

Tiếng giới thiệu của Quách Thiên Bạc lập tức vang lên: “Chiếc giường này làm từ gỗ trầm hương mộc sơn thủy này, hoa văn hoàn toàn là do các thợ mộc thủ công điêu khắc mà thành, mất gần nửa năm. Họa tiết ở đầu giường và đuôi giường kết hợp với nhau, ngụ ý chính là tiền vô như nước, hơn nữa còn có thể mang đến phúc vận cho người sử dụng. Ngoài trừ thiết kế ra, bản thân gỗ trầm hương cũng đã có danh xưng một tấc trầm hương một tấc vàng, sản lượng cực kỳ hiếm có. Lúc trước tôi đã phải bỏ ra số tiền lên đến sáu con số mới có thể mua được khúc gỗ này về.”

Diệp Đống mới nghe được đến sáu con số thì đã âm thầm chậc lưỡi rồi.

TBC

Chỉ mới là nguyên vật liệu thôi mà đã đắt như thế rồi, vậy có lẽ cái giường này sẽ có giá trên trời, cậu cũng không dám nghĩ nữa.

Lại dõi mắt nhìn thoáng qua toàn bộ khu vực trưng bày của trung tâm bán đồ nội thất này, còn có vô số đồ nội thất quý giá khác, tất cả cộng lại, vậy đó sẽ là khái niệm gì chứ?

Ánh mắt của cậu khi nhìn về phía Quách Thiên Bạc lại thay đổi, đây mới là đại gia chính hiệu nè!

Cố Phong và Quách Thiên Bạc vẫn luôn chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Diệp Đống, Cố Phong cảm nhận được sự khiếp sợ của cậu, lập tức nói: “Tôi nghe nói ông chủ Quách cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đúng không? Có thể phát triển thành quy mô như bây giờ, thật đúng là làm người ta bội phục mà.”

Quách Thiên Bạc lại mỉm cười: “Đúng là tôi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thật. Lúc tôi còn trẻ gặp được một người thầy tốt, tôi đi theo ông ấy làm học đồ tám năm để học nghề mộc, cũng nhờ vào tám năm nay, làm tôi có hiểu biết am hiểu sâu sắc về những thứ đồ nội thất này.”

Diệp Đống nghe được làm học đồ thợ mốc, lập tức gióng lỗ tai lên.

Quách Thiên Bạc tiếp tục giới thiệu quá khứ của mình: “Sau khi xuất sư, tôi lập tức bắt đầu tự đi nhận việc, làm đồ nội thất cho nhà người ta. Kiếm được không ít kinh nghiệm, cũng dành dụm được ít tiền, sau đó tôi lại mở một cửa hàng nhỏ. Mấy năm gần đây chính sách của quốc gia càng lúc càng tốt, yêu cầu về phẩm chất cuộc sống của mọi người cũng càng ngày càng cao. Tôi bắt đầu tự thiết kế kiểu dáng đồ nội thất, hơn nữa hiệu quả cũng không tệ lắm, dần dần thì cũng phát triển thành như bây giờ.”

Quá khứ như thế, cho dù là Cố Phong nghe được cũng cảm thấy cực kỳ có tính tích cực, càng miễn bàn đến Diệp Đống vẫn luôn khinh bỉ nghề mộc.

Diệp Đống ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Quách Thiên Bạc đang trò chuyện vui vẻ, lại nhìn về phía trung tâm bán đồ nội thất ở trước mặt, lúc này mới phát hiện tư tưởng trước đó có bản thân hẹp hòi đến mức nào.

Thì ra làm nghề mộc cũng có thể trở thành người giàu có!

Nếu cậu cũng có thể được giống như Quách Thiên Bạc, không, cho dù chỉ cần đạt được thành tựu bằng một nửa người ta thôi thì đời này cũng coi như sống không uổng phí rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment