Đáy mắt Cố Phong tràn ngập vẻ âm u.
Diệp Ninh muốn nói cho rõ ràng, lại bị anh cản lại lần nữa.
“Đi ăn cơm đi.”
Tuy rằng Diệp Ninh rất tức giận, nhưng mà anh đã nói như thế, cô cũng chỉ đành xoay người.
TBC
Nhưng mà hai người chỉ mới đi được một bước, giọng nói không cam lòng của Tiêu Tùng lại vang lên lần nữa.
“Cố Phong, anh chỉ là một thằng hèn!”
Đến cả mối quan hệ với Diệp Ninh mà anh còn không dám thừa nhận, không phải là một thằng hèn thì là cái thứ gì?!
Bước chân của Cố Phong đột nhiên dừng lại.
Diệp Ninh rõ ràng nhìn thấy lửa giận bốc lên dưới đáy mắt của anh.
Tiêu Tùng đúng là rất quá đáng.
Cố Phong quay đầu nhìn về phía Tiêu Tùng, ánh mắt sắc bén.
“Được rồi. Vậy tôi để cho anh nhìn thấy rõ, rốt cuộc thì tôi và Tiểu Ninh có mối quan hệ gì!”
Anh nói xong, lập tức bá đạo trở tay ôm chặt lấy vòng eo của Diệp Ninh, ôm cô vào trong lòng mình.
Không chỉ có Tiêu Tùng không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên bùng nổ, đến cả Diệp Ninh cũng không kịp phản ứng.
Cố Phong cũng không dừng lại, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc không dám tin của Tiêu Tùng, anh cúi người hôn lên cánh môi của Diệp Ninh.
Nụ hôn này cũng không phải như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi thôi, nó vô cùng nóng bỏng, nóng bỏng tuyên thệ chủ quyền của mình.
Diệp Ninh hoàn toàn ngơ ngác, đợi đến khi cô ý thức được Cố Phong đang làm cái gì, đáy mắt của cô tràn ngập ý cười, lại còn phối hợp nhắm mắt lại.
Tiêu Tùng ngây ra như phỗng, vốn dĩ anh ấy còn cảm thấy hiện tại Diệp Ninh và Cố Phong còn đang trong giai đoạn mập mờ, còn chưa thật sự bắt đầu lại, không ngờ hai người lại trình diễn một màn hôn nhau kịch liệt ngay trước mặt anh ấy như thế!
Đúng lúc này ba người Lâm Nhiên, Diệp Đống và Thủy Du Vi lo lắng Cố Phong và Tiêu Tùng sẽ lại cãi nhau cũng vừa lúc đi đến cửa.
Thứ đầu tiên ba người nhìn thấy chính là cảnh Diệp Ninh và Cố Phong hôn môi nhau, bị chấn động cực lớn.
“Trời đất ơi! Chị với anh rể của tôi bị điên rồi hả?” Diệp Đống run giọng cảm thán.
Ban ngày ban mặt, trước mặt công chúng, trước mặt người ngoài, vậy mà bọn họ lại đi hôn nhau?!
Nếu là ở trong thôn, đây chẳng khác nào là một quả bom.
Nhưng mà anh rể làm tốt lắm, cái tên Tiêu Tùng kia bị chọc tức điên, mặt tái mét luôn rồi!
Lâm Nhiên đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tùng cũng đang đứng yên không nhúc nhích ở đằng kia.
Anh ấy cần gì phải làm đến mức này chứ?
Thủy Du Vi ngược lại có chút hâm mộ Diệp Ninh.
Tuy rằng gương mặt hiện tại của Cố Phong đã không còn được như trước kia, nhưng mà một người đàn ông bá đạo như thế, muốn không rung động cũng khó!
Cố Phong và Diệp Ninh hôn nhau suốt một hai phút, cuối cùng Cố Phong mới chịu buông lỏng Diệp Ninh ra.
Mà lúc này gương mặt của Diệp Ninh đã ửng hồng, hô hấp hỗn loạn.
Cố Phong ngước mắt lên, nhìn về phía Tiêu Tùng đang đứng đờ ra đó như một khúc gỗ, hỏi: “Hiện tại mối quan hệ của chúng tôi đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Anh chỉ nói một câu đã như vả mạnh vào mặt Tiêu Tùng.
Chút tình cảm của Tiêu Tùng dành cho Diệp Ninh hoàn toàn bị bóp c.h.ế.t từ lúc còn trong nôi, chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Hiện tại anh ấy không nói nên lời dù một chữ.
Lâm Nhiên nhanh chóng bước đến, đứng ở giữa ba người: “Biên kịch Diệp, đồng chí Cố, cũng muộn rồi, chúng tôi đã ăn trưa xong, xin phép về trước.”
Cô ấy chủ động tìm cơ hội cho Tiêu Tùng lùi bước, nói xong nhanh chóng kéo cổ tay Tiêu Tùng, đi lướt qua người Cố Phong và Diệp Ninh.
Thủy Du Vi cảm thấy hôm nay cô ta đến đây là quá đúng đắn, không ngờ lại có thể nhìn thấy hình ảnh xuất sắc như thế.
“Biên kịch Diệp, tôi hâm mộ cô thật đó.”
Cô ta mang theo hàm ý khác mà nói một câu, sau đó nghênh ngang rời đi.