Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1181

Trong nhà, ngoài sân, lại trở nên yên tĩnh trở lại.

Diệp Đống giơ ngón cái với Cố Phong nói: “Anh rể, anh quá trâu bò!”

Lúc nãy mặt của tên Tiêu Tùng kia còn khó coi hơn là bị ăn phân nữa.

Anh rể của cậu im lặng suốt một buổi sáng, thì ra là đang chờ chơi một chiêu mạnh.

Cố Phong không thèm nhìn cậu cái nào, chỉ rũ mắt nhìn Diệp Ninh vẫn đang được anh ôm lấy.

Gương mặt Diệp Ninh đỏ rực, hai mắt lại vô cùng sáng ngời, cô bảo Diệp Đống: “Em đi dọn dẹp bàn ăn đi, nhớ dọn cho sạch đó.”

“Hả? Một mình em hả?” Diệp Đống lập tức mếu máo.

Một đống chén đũa như thế, rửa hết sẽ rất mệt đó.

“Nếu không thì sao? Hay là để chị giúp em ha?” Diệp Ninh chỉ cảm thấy cái bóng đèn là cậu quá chói mắt, ước gì có thể giơ chân đá bay cậu đi ngay lập tức.

Diệp Đống cảm nhận được sát ý toát ra từ trên người chị mình, quay đầu bỏ chạy đi ngay, không dám dừng lại thêm một giây nào nữa.

Vài giây sau, toàn bộ phòng khách cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Phong dùng giọng nói khàn khàn xin lỗi với Diệp Ninh: “Tiểu Ninh, xin lỗi, lúc nãy anh...”

“Lúc nãy anh làm tốt lắm.” Diệp Ninh không đợi anh nói hết câu, đã sốt ruột hấp tấp khen ngợi.

Nếu như anh thật sự thờ ơ từ đầu đến cuối thì cô mới tức giận đó.

Trong lòng Cố Phong đang căng thẳng, nghe thế cũng thả lỏng lại, trên mặt cũng có chút ý cười.

“Bọn họ là bạn của em, ngay từ đầu anh cũng không muốn làm cho bầu không khí quá căng cứng, hơn nữa anh cũng không muốn để người ngoài can thiệp vào chuyện tình cảm của đôi ta.”

Chỉ là anh không ngờ rằng Tiêu Tùng thật sự làm anh mất hết kiên nhẫn.

“Bọn họ không tính là bạn của em, cho dù thật sự là bạn thì em cũng không ngại anh làm như thế.” Diệp Ninh không chỉ không tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất vui.

Cô thật sự yêu c.h.ế.t cái dục vọng chiếm hữu này của anh.

Điều này làm cô cảm thấy anh thật sự rất để ý cô.

Cố Phong giống như trút được gánh nặng, theo bản năng ôm chặt cô.

 

Không có ai nói gì, đều cẩn thận cảm nhận sự tồn tại của đối phương, hưởng thụ thời khắc yên lặng này.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Diệp Đống ngủ một giấc tỉnh dậy muốn đi nhà vệ sinh, cảm thấy hình như ngoài sân có gì đó khác thường, phản ứng đầu tiên chính là có ăn trộm, cậu lập tức xách chổi, vô cùng căng thẳng đi đến trước cửa.

Sau đó cậu lập tức nhìn thấy Cố Phong và Diệp Ninh vốn đã nên đi ngủ từ lâu lại đang ở trong sân.

Hai người trải một tấm chiếu ở giữa sân, hai người rúc vào cùng nhau.

Diệp Đống nhìn theo tầm mắt của bọn họ, ngước nhìn lên không trung, nhìn chằm chằm hai phút, đến khi mắt mỏi nhừ cũng chẳng phát hiện ra có gì đặc biệt.

Trong lòng cậu chỉ cảm thấy buồn bực, đêm hôm khuya khoắt hai người này lại không chịu đi ngủ, ở trong sân làm cái gì thế?

TBC

Nhưng mà cậu cũng không dám lên tiếng quấy rầy, rón ra rón rén đi về.

Diệp Ninh dựa vào bên cạnh Cố Phong, cảm thán nói: “Ánh trăng đẹp như thế, cũng không biết lần sau đến bao giờ mới có thể được ngắm lần nữa.”

“Nếu em thích ngắm trăng thì sau này chúng ta có thể thường xuyên đi ngắm.” Cố Phong hứa hẹn, bọn họ còn có rất nhiều, rất nhiều thời gian.

“Chờ anh đi về rồi, còn không biết là sẽ bận đến lúc nào nữa, chỉ e là sau này em cũng sẽ càng lúc càng bận rộn.”

Con người luôn có rất nhiều chuyện không thể tự quyết định được.

Cố Phong an ủi: “Rồi cũng sẽ có thời gian thôi.”

Diệp Ninh thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh: “Vậy chúng ta hứa rồi đó nha, chờ lần này anh kết thúc nhiệm vụ diễn tập sẽ lập tức đi kết hôn.”

Đáy mắt Cố Phong tràn ngập tình yêu dịu dàng không thể nào hòa tan được, cưng chiều nói: “Được. Đều nghe lời em.”

Diệp Ninh hơi cong khóe môi lên, nhanh chóng hôn nhẹ lên mặt cô.

“Đóng dấu, không được đổi ý.”

Cố Phong ôm chặt lấy tay cô, nói chuyện vô cùng dứt khoát hùng hồn.

“Không đổi ý. Chúng ta phải ở bên nhau cả đời!”

“Cả đời.” Diệp Ninh nỉ non, chờ mong cuộc sống có thể ở bên nhau.

“Cả đời.” Cố Phong cũng lặp lại một lần nữa hai chữ này trong lòng, đáy lòng tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn chưa từng có.

Bình Luận (0)
Comment