Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm Diệp Ninh đã thức dậy giúp Cố Phong sửa soạn quần áo.
Tuy rằng sắp chia xa, nhưng mà hai người cũng không quá đau buồn, thỉnh thoảng còn nhìn nhau cười.
Mãi đến khi Diệp Ninh đã sửa soạn hai túi hành lý rồi mà vẫn định đi dọn thêm đồ, cuối cùng Cố Phong mới nhịn không được ngăn cản.
“Tiểu Ninh, anh chỉ là về bộ đội thôi, không phải đi đâu xa, nhiều đồ đạc như thế, anh thật sự cầm không được.”
Ở bộ đội cái gì đều có hết, có lẽ anh sẽ không có cơ hội mở hai cái túi hành lý này ra.
“Lo trước khỏi họa. Hơn nữa mỗi ngày anh đều phải uống thuốc, đồ bổ anh phải ăn mỗi ngày cũng ở trong này.” Diệp Ninh nói một cách đương nhiên, cô còn cảm thấy thiếu nữa đó.
Cố Phong biết suy nghĩ của cô, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng rất cảm động.
Diệp Ninh nhì đồng hồ: “Chừng nào thì xe trong đoàn sẽ đến?”
Bởi vì lo lắng cho sức khỏe của anh, Trịnh Hồng Xương trực tiếp sắp xếp xe đến đây đưa anh quay về, như vậy cũng có thể tránh cho anh khỏi phải xóc nảy ngồi xe lửa và ô tô, cũng đỡ lãng phí thời gian hơn.
“Chắc còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Diệp Ninh nghe thấy Cố Phong trả lời như thế, lại nhìn về phía túi hành lý, lo tự nói một mình: “Có còn sót cái gì không nhỉ.”
Cố Phong ngồi ở mép giường dở khóc dở cười, ngay lúc cô chuẩn bị tiếp tục nhét thêm thứ gì đó vào, Cố Phong túm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô ngồi lên đùi của mình.
Còn nửa tiếng nữa bọn họ đã phải chia xa, anh cũng không muốn cô lãng phí tinh lực vào mấy chuyện không quan trọng này.
Di chuyển đột ngột làm Diệp Ninh có hơi chóng mặt, chờ cô phản ứng lại, gương mặt của Cố Phong đã gần trong gang tấc.
Ánh mắt Cố Phong tràn ngập si mê nhìn tới nhìn lui trên mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ của cô.
“Có còn chuyện gì muốn dặn dò anh nữa không?”
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Ninh đỏ lên: “Em dặn dò thì anh sẽ nghe thật sao?”
Thật ra cô lo lắng chuyện gì, anh đều biết hết, chẳng qua anh làm không được mà thôi.
Cố Phong bất đắc dĩ cười cười: “Anh muốn nghe em nói.”
Diệp Ninh trở tay ôm lấy cổ của anh, nhìn thẳng vào hai mắt anh, trịnh trọng nói: “Anh đi về bộ đội rồi đừng làm việc quá mệt nhọc, đừng vận động kịch liệt. Mỗi ngày nhớ uống thuốc đúng giờ, còn nữa... Ừm...”
Câu nói tiếp theo cô còn chưa nói xong, đã bị Cố Phong hôn lên.
Nụ hôn lúc sắp chia tay, khó bỏ khó phân.
Cuối cùng tiếng kèn xe vang lên bên ngoài cổng chính, ngay sau đó lại là tiếng la của Diệp Đống từ trong sân vọng vào.
“Anh rể, xe đến đón anh đến rồi kìa.”
Cố Phong lưu luyến không rời buông cô ra: “Anh phải đi rồi.”
TBC
Mắt Diệp Ninh hơi đỏ lên, nhưng mà vẫn mỉm cười nói: “Được rồi. Để em tiễn anh đi ra ngoài.”
Lúc này Diệp Đống đã chạy vào: “Anh rể, tài xế đến rồi.”
Cậu vừa nói còn vừa chủ động đi xách hành lý cho anh.
Nhìn thấy có đến tận hai túi hành lý, cậu thoáng do dự trong chớp mắt, một tay xách một cái, bao thầu hết cả hai cái luôn.
Ừm, có hơi nặng.
Diệp Ninh và Cố Phong hoàn toàn không hề để ý đến tình hình của cậu, lập tức đi ra ngoài.
“Doanh trưởng Cố, đoàn trưởng bảo tôi đến đón anh.” Tài xế chủ động mở cửa xe ra.
Cố Phong lại nhìn về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh nhào vào trong lòng n.g.ự.c của anh: “Nhớ kỹ lời hứa của chúng ta đó, chuyện lần này kết thúc rồi, anh sẽ cưới em.”
“Được!” Cố Phong đồng ý vô cùng dứt khoát.
Diệp Ninh và Diệp Đống nhìn theo Cố Phong rời đi, mãi đế khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt rồi, Diệp Ninh vẫn cứ đứng yên không hề nhúc nhích.
Mới vừa chia xa, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.