Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1184

Diệp Ninh còn chưa kịp mở miệng nói gì, Khổng Giai đã từ trong phòng đi ra, xụ mặt trách mắng: “Đúng rồi, có mình anh giỏi mà thôi! Anh cứ đuổi bọn họ đi là được rồi, nếu thật sự đánh nhau với bọn họ, một mình anh sao có thể đánh thắng được một đám bọn họ chứ?”

Cuối cùng cô ấy cũng đã phát hiện ra, hiện tại Diệp Đống còn thích khoe khoang hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng mà làm người thì không thể quá khoe khoang, nhất là khi sự tự tin này cũng không phải xuất phát từ chính bản thân cậu.

Khổng Giai vừa mới mở miệng, Diệp Đống lập tức im lặng không nói gì nữa.

Bọn họ đã về nhà được vài ngày rồi, nhưng cậu vẫn cứ không dám thẳng thắn với Khổng Giai về vấn đề kia, cho nên hiện tại khi đối diện với Khổng Giai, cậu lập tức có chút chột dạ.

Diệp Ninh nhìn thấy Khổng Giai đi ra, từ trên ghế đứng dậy.

“Khiêm Khiêm đâu rồi?”

Cả gia đình đều đồng lòng phủ quyết cái tên “Diệp Bá” mà Diệp Đống đặt cho con trai, cuối cùng quyết định đặt tên gọi là Diệp Khiêm.

Hi vọng sau này bé con có thể trở thành một vị quân tử khiêm tốn, mà không phải trở thành một người không học vấn, không nghề nghiệp giống như Diệp Đống.

Khổng Giai cười nói: “Ngủ rồi, mẹ đang canh chừng.”

Mặc dù đã sinh sống với Diệp Ninh được vài ngày rồi, nhưng mà khi Khổng Giai nhìn thấy Diệp Ninh, cô ấy vẫn cứ cảm thấy nhìn mãi không đủ.

TBC

Hiện tại Diệp Ninh vừa xinh đẹp lại ưu nhã, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ không nói nên lời.

Ngay cả cô ấy thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn đến mê mệt, càng miễn bàn đến mấy người đàn ông trong thôn.

“Chị, mấy người này đều là vì từ trước đến nay chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như chị thôi, chị đừng chấp nhặt với bọn họ.”

Gương mặt Diệp Ninh có vẻ vô cùng nhẹ nhàng: “Đương nhiên là không rồi.”

Tuy rằng những người này đều rất phiền, nhưng mà nếu so với những fans mê ca nhạc điên cuồng ở bên ngoài thì bọn họ đã tốt hơn rất nhiều rồi.

 

Cô còn cảm thấy có chút may mắn, may mà người trong thôn còn chưa từng biết đến tên tuổi của cô, hoặc là chưa từng nghe qua ca khúc của cô, nếu không thì cô nhất định cũng không thể thường trú trong nhà được nữa.

“Chị, tối nay chị muốn ăn cái gì, em nấu cho chị.”

Khổng Giai biết cơ thể của Diệp Ninh cần phải điều dưỡng, cho nên mấy ngày nay cô ấy đều chăm sóc Diệp Ninh vô cùng chu đáo.

Diệp Ninh không quá kén chọn trong việc ăn uống, nhưng mà đối mặt với lòng tốt của Khổng Giai, cô cũng không hề có lệ tùy tiện trả lời mà lại kể ra tên vài món ăn.

“Được rồi, chị chờ một chút, em đi chuẩn bị ngay.” Khổng Giai vui vẻ đồng ý.

Diệp Ninh càng nhìn cô ấy lại càng thấy thích, lại nhìn về phía thằng em trai chơi bời lêu lỏng đứng ở bên cạnh, thật sự chẳng xứng với người ta chút nào.

Diệp Đống thấy Diệp Ninh liếc mắt nhìn mình, có chút chột dạ, tìm cớ chuồn đi: “Chị, em đi ra ngoài chơi một chút.”

Diệp Ninh không thèm để ý đến cậu, Khổng Giai lại dặn dò cậu buổi tối đừng về trễ giờ ăn cơm.

Diệp Đống đi ra ngoài, sống lưng lập tức thẳng thắn, đi đường cũng mang theo gió.

Bên dưới gốc cây liễu lớn ngoài cửa thôn, mấy người rảnh rỗi vừa cắn hạt dưa vừa ngồi đó trò chuyện.

Diệp Đống còn cách rất xa cũng đã nghe thấy bọn họ nói đến tên của Diệp Ninh.

Hai lỗ tai của cậu lập tức dựng thẳng lên, muốn nghe thử xem những người này khen ngợi Diệp Ninh như thế nào.

Dù sao thì hiện tại chị của cậu chính là người nổi tiếng nhất trong thôn.

“Tục ngữ nói đúng lắm, người không thể đánh giá qua tướng mạo, nước biển không thể dùng đấu để đong đếm. Cô con gái vừa mập vừa xấu của nhà họ Diệp trước kia ai nhìn mà không lắc đầu, hiện tại đột nhiên biến thành một người xinh đẹp như thế, viết tiểu thuyết cũng không dám viết như thế nữa.”

Diệp Đống trốn ở bên kia gốc cây đồng ý gật đầu, nhưng mà chờ đến khi phản ứng lại, lập tức cảm thấy sao cái câu này nghe có vẻ quái quái.

Rốt cuộc thì người này đang khen chị của cậu, hay là đang mắng chị của cậu vậy hả?

 
Bình Luận (0)
Comment