“Con bé ấy đẹp thì chỉ là thứ yếu mà thôi, quan trọng nhất là nó có tiền. Tuy rằng hiện tại Cố Phong là doanh trưởng, nhưng mà tiền trợ cấp của doanh trưởng có bao nhiêu đâu chứ? Mấy người ngẫm lại xem từ sau khi Diệp Ninh quay về đến bây giờ, xe vận tải trong thành mỗi ngày đều chạy đến đây một chuyến đó. Ngày hôm qua tôi còn cố ý đi hóng chuyện, nhà họ Diệp bây giờ ngoại trừ mấy căn nhà còn y nguyên ra, đồ đạc ở bên trong đều đã được thay đổi hoàn toàn hết rồi.”
“Đúng đó đúng đó đúng đó, còn lắp đặt điện thoại, gắn tivi luôn nữa chứ! Nguyên cái thôn Đại Liễu Thụ chúng ta ngoại trừ gia đình Lưu Mãn nhà giàu mới nổi ra, chắc cũng chỉ có mình nhà họ Diệp được như thế.”
“Mấy người nói coi, con bé đó đi đâu mà kiếm được nhiều tiền như thế?”
…
Mấy người bọn họ ríu rít, càng nói càng hăng say, tràn ngập hâm mộ và ghen tị đối với nhà họ Diệp.
Diệp Đống nghe đến đây, cảm thấy đã đến lúc mình nên “lên sân khấu” rồi, cậu cố ý ho khan, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Ui cha, Diệp Đống, con đến đây từ lúc nào thế?”
Lý Thải Nguyệt cũng là một người lúc nãy nói chuyện hăng say, nhìn thấy Diệp Đống thì lập tức giật mình hoảng sợ.
Bà ấy ngẫm lại, may mà lúc nãy bà ấy không có nói xấu gì Diệp Ninh.
Diệp Đống chắp tay sau lưng, làm dáng chậm rãi đi đến.
“Chú, thím, hình như con nghe thấy hồi nãy chú thím nhắc đến tên của chị con đúng không?”
Lý Thải Nguyệt và những người khác liếc nhìn nhau, cũng không phủ nhận.
“Tụi thím đang khen ngợi chii của con tài giỏi đó.”
Diệp Đống nâng cằm lên thật cao, khoe khoang nói: “Thím nói không sai, hiện tại chị của con chính là phượng hoàng vàng của cả nhà đó.”
Mấy người này đã quá hiểu biết tính cách của Diệp Đống, lập tức bắt đầu tính kế lên người của cậu.
“Không phải lúc trước nói chị của con làm việc ở đoàn văn công sao? Kiếm được nhiều tiền thế à?”
“Đoàn văn công thì đã là gì chứ, hiện tại chị của con giỏi hơn nhiều lắm.” Diệp Đống bắt đầu khoe khoang.
Mọi người lập tức dạt dào hứng thú hỏi tiếp: “Giỏi hơn là giỏi thế nào?”
“Chị của con là…”
Bốn chữ siêu sao nổi tiếng đã đến bên miệng Diệp Đống, cậu lại đột nhiên sực nhớ lúc trước Diệp Ninh đã dặn dò cậu không được phép nói cho người trong thôn biết chuyện cô đi ca hát.
Hơn nữa không phải chỉ dặn dò một lần thôi đâu.
TBC
Lý Thải Nguyệt nhiều chuyện nhìn chằm chằm vào cậu, sốt ruột muốn biết: “Là cái gì?”
Diệp Đống hít một hơi thật sâu, cố ý ra dáng úp úp mở mở.
“Dù sao thì chị của con đi ra ngoài kiếm được nhiều tiền lắm, nhiều đến mức mấy chú thím cũng không tưởng tượng ra được!”
Lý Thải Nguyệt nhiều chuyện cố ý nói kích: “Chị của con giỏi, không lẽ còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhà Lưu Mãn sao? Nhà người ta còn lái xe hơi luôn rồi đó.”
Trước kia khi nhắc đến nhà Lưu Mãn, có lẽ Diệp Đống còn sẽ kiêng dè vài phần, nhưng mà cậu ở kinh thành gặp qua nhiều người như thế, cũng coi như gặp qua được việc đời, đã hoàn toàn không thèm để nhà họ Lưu vào trong mắt.
“Xe hơi thì tính là gì chứ, chị của con còn mua nhà ở kinh thành nữa kìa, hơn nữa còn là tứ hợp viện, hai dãy nhà phụ ở hai hướng đông tây cộng lại có thể đến mười mấy căn phòng!”
Mấy người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ mặt khó tin.
Đi ra ngoài mua nhà cũng không có gì, nhưng mà mua tứ hợp viện ở kinh thành, đây thật sự chính là chuyện mà bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
“Con lại nói khoác lác nữa rồi!”
Không có ai tin cả.
Bộ đội của Cố Phong ở đông bắc, cho dù Diệp Ninh có tiền mua nhà thì cũng nên mua ở đông bắc, không thể nào dính líu gì đến kinh thành hết.
Chuyện này rất không phù hợp với lẽ thường.
“Con nói thật mà! Hơn nữa chờ mấy ngày nữa con cũng sẽ đi chung với chị của con, đến kinh thành làm ăn!” Diệp Đống tăng thêm âm lượng, thề thốt khẳng định.
“Dựa theo lời con nói thì chị của con cũng thành nhà giàu mới nổi rồi hả?” Trong giọng nói của Lý Thải Nguyệt tràn ngập nghi ngờ.