Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Chương 1187

Diệp Đống thở hồng hộc, khí thế trên người cũng chẳng yếu đi chút nào: “Anh của cô là cái thá gì chứ! Nếu nó dám đến, ông đây cũng đánh cho nó một trận!”

Cậu nói ra những lời này, mấy người khác đều kinh ngạc suýt xoa, ánh mắt khi nhìn về phía cậu cũng liên tục thay đổi.

Tuy rằng trước kia thằng nhóc này cũng rất ngông cuồng, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phân biệt ra được ai có thể đắc tội, ai có thể không đắc tội.

Hiện tại cậu đi ra ngoài một chuyến, đã ngông cuồng đến mức dám khiêu khích Lưu Mãn luôn rồi hả?!!

Đến gần chiều tối, Diệp Đống đã quay về.

Diệp Ninh đang ở trong phòng nói chuyện với Diệp Quốc Sinh, sau đó mới nghe được tiếng chất vấn của Khổng Giai từ ngoài sân vọng vào.

“Anh lại đi đánh nhau với người ta? Sao em nói mà anh không biết nghe lời gì hết vậy!”

Hai cha con liếc nhìn nhau, Diệp Quốc Sinh hít một hơi thật sâu, sau đó gương mặt trở nên vô cùng căng thẳng.

Không đợi Diệp Quốc Sinh làm gì, Diệp Đống đã cúi đầu ủ rũ đi vào trong phòng.

Khổng Giai và Triệu Thu Phân cũng theo sát phía sau.

Diệp Đống gần như đã gục đầu dán sát đến ngực: “Cha, chị, con về rồi đây.”

Diệp Quốc Sinh tức giận ra lệnh: “Ngẩng đầu lên!”

“Cha...” Diệp Đống tủi thân gọi, không tình nguyện ngẩng đầu lên.

Diệp Ninh nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, tuy rằng cô không nói gì, nhưng mà sắc mặt lại nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tiếp theo đó chính là sự chất vấn của Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân đau lòng, mà Diệp Ninh thì đã quá quen thuộc với cảnh này rồi.

Hai mươi năm qua, chỉ cần cô và Diệp Đống đi ra ngoài gây họa, cha mẹ gần như đều có phản ứng như thế.

Cha trách mắng, mẹ bảo vệ, cuối cùng cứ như vậy không đau không ngứa mà kết thúc.

Cũng chính là vì thế, cho nên hai chị em bọn họ mới có thể càng ngày càng không biết sợ hãi, không thèm kiêng dè bất cứ thứ gì.

“Cha, cha bớt giận.” Khổng Giai ở bên cạnh trấn an cảm xúc của Diệp Quốc Sinh, lại hung dữ trừng mắt liếc nhìn Diệp Đống.

Diệp Đống trông thì có vẻ rất nghe lời đứng ở nơi đó, nhưng suy nghĩ trong lòng không biết đã chạy đến nơi nào rồi.

 

Chờ đến khi Diệp Quốc Sinh không nói nữa, Diệp Đống rõ ràng thả lỏng lại rất nhiều.

 

Lúc này Diệp Ninh mới mở miệng hỏi: “Em đánh nhau với ai?”

Hơi thở của Diệp Đống hơi gián đoạn, thái độ lập tức thay đổi ngay.

So với Diệp Quốc Sinh và Khổng Giai thì hiện tại cậu càng sợ Diệp Ninh hơn.

Diệp Ninh vừa mở miệng, cậu thậm chí còn hít phải hít thở cẩn thận hơn.

Thật ra cho dù Diệp Ninh không hỏi, cậu chắc chắn cũng sẽ nói.

Bởi vì cậu biết lần này mình chắc chắn đã lại gây họa rồi.

Cậu đắc tội những người khác thì cũng không có việc gì, nhưng mà từ sau khi Lưu Mãn làm giàu đã trở nên cực kỳ kiêu căng, lần này Lưu Mỹ Lệ bị cậu đánh, Lưu Mãn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Chị, em sai rồi...”

Trước khi giải thích thì cứ nhận lỗi trước, chuyện này bảo đảm là sẽ không sai.

Cậu còn đang định rặn ra vài giọt nước mắt, lại bị giọng nói sắc bén của Diệp Ninh ngắt ngang.

“Hỏi cái gì thì trả lời cái đó, đừng có nói mấy thứ vô dụng kia.”

Cô chỉ nói một câu làm cảm xúc mà Diệp Đống đã ấp ủ từ lâu lập tức nghẹn trở về, hoảng sợ hết hồn nhìn về phía cô.

Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân, Khổng Giai đều không dám nói lời nào, im lặng nhìn về phía hai chị em.

Diệp Đống hậm hực nói: “Em đi đánh nhau với Lưu Mỹ Lệ.”

“Em đúng là giỏi ghê ha, đi đánh nhau với con gái, lại còn bị đánh bầm dập như thế.” Diệp Ninh châm chọc.

Khác với phản ứng của Diệp Ninh, ba người Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân và Khổng Giai đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Cái bọn họ để ý không phải là Diệp Đống đánh nhau với con gái, mà là cậu đánh nhau với Lưu Mỹ Lệ.

“Con đánh nhau với Lưu Mỹ Lệ?” Cảm xúc của Diệp Quốc Sinh rõ ràng kích động hơn lúc nãy rất nhiều.

Diệp Đống cứng đờ gật đầu, chột dạ muốn chết.

 
Bình Luận (0)
Comment