Diệp Quốc Sinh giận đến phát run, chỉ vào mũi cậu bắt đầu mắng.
“Con đắc tội ai không được, tại sao cứ phải chọc con bé đó hả? Cha, cha phải đánh c.h.ế.t con mới được!”
Nói đến lời cuối cùng, ông còn thật sự nâng bàn tay lên.
Triệu Thu Phân và Khổng Giai nhanh tay lẹ mắt, một trái một phải kéo ông lại.
“Ông à...”
“Cha...”
Diệp Ninh không ngờ cha sẽ có phản ứng lớn như thế, lập tức cảm thấy có chút khác thường.
Diệp Đống lại gục đầu xuống, không dám nói thêm gì nữa.
Diệp Quốc Sinh thở hồng hộc, khó khăn lắm mới ổn định lại cảm xúc.
Sau đó ông quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh.
“Tiểu Ninh, con cũng về nhà được mấy ngày rồi, hay là ngày mai con về nhà cha mẹ chồng con ở vài hôm đi.”
Ông đột nhiên thay đổi đề tài làm Diệp Ninh hơi nhướng mày.
Cô cũng không trả lời Diệp Quốc Sinh, chỉ hỏi Khổng Giai và Diệp Đống: “Lưu Mỹ Lệ thì có vấn đề gì à?”
Rõ ràng cha đang cố ý vội vàng muốn làm cô rời đi, cũng càng làm cô khẳng định nhà họ Lưu khác thường.
Theo lý thuyết thì cho dù Diệp Đống và Lưu Mỹ Lệ đánh nhau, cùng lắm thì cũng chỉ là hai gia đình ngồi lại một chỗ nói chuyện, xin lỗi lẫn nhau thôi.
Nhưng mà hiện tại biểu hiện của cha cực kỳ khác thường.
Cô dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Triệu Thu Phân.
Triệu Thu Phân cũng lộ ra vẻ mặt lo sợ bất an.
“Hiện tại nhà họ Lưu...”
“Khổng Giai, con đi chăm Khiêm Khiêm đi, nơi này không có chuyện của con.”
Khổng Giai mới vừa mở miệng, đã bị Diệp Quốc Sinh lên tiếng ngắt lời.
Ông rõ ràng là không muốn để cô ấy nói chuyện.
Lời nói đã đến bên miệng lại bị Khổng Giai nuốt ngược vào trong, bực bội khó chịu trừng mắt nhìn Diệp Đống, vén rèm cửa lên đi ra ngoài.
Diệp Đống thì lại ngậm chặt miệng lại.
Diệp Ninh đang định hỏi tiếp, hẻm nhỏ bên ngoài đã vang lên tiếng động tạp nham hỗn loạn.
Vài giây sau, một tiếng quát đầy sắc bén hòa toàn phá hủy bầu không khí của nhà họ Diệp.
“Diệp Đống, mày lăn ra đây cho bố!”
Chỉ một tiếng la này cũng làm cho Diệp Đống đột nhiên thay đổi sắc mặt, thậm chí còn hơi run nhẹ.
Mà Diệp Ninh cũng nhìn thấy rõ ràng phản ứng này của cậu, làm ánh mắt của Diệp Ninh cũng trở nên sâu hơn rất nhiều.
Diệp Quốc Sinh tức giận trừng to mắt, bực bội vì thằng con trai không nên thân này lại kiếm chuyện rắc rối cho gia đình.
Triệu Thu Phân thì lại lộ ra vẻ mặt bất an, hai chân run rẩy.
“Là... Là Lưu Mãn.” Diệp Đống lắp bắp nói, hoàn toàn không ngờ rằng Lưu Mãn lại đến nhanh như thế, toàn bộ vẻ kiêu ngạo lúc trước đều biến mất hoàn toàn.
Cậu nhìn Diệp Ninh cầu cứu.
Tuy rằng Diệp Ninh còn chưa làm rõ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, nhưng mà đối phương đã tìm đến trước cửa nhà, đương nhiên là không thể tránh né được.
Không đợi mấy người Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân phản ứng lại, cô đã đi ra ngoài cửa.
Cô vừa đi vừa nói với Diệp Đống đang cứng đờ đứng ở một bên nói: “Em đi ra đây chung với chị.”
Diệp Đống đã căng thẳng đến mức nuốt nước bọt, đã không thể làm ra bất cứ biểu cảm gì.
Diệp Ninh lạnh lùng liếc nhìn cậu: “Nhìn lại em bây giờ mà xem, có gan đi đánh nhau với người ta, lại không có gan đi đối mặt đúng không?”
Diệp Đống muốn giải thích, nhưng mà cơ bắp khóe miệng đều đã cứng đờ, chỉ dám đi theo phía sau Diệp Ninh.
Diệp Quốc Sinh lập tức nói với Triệu Thu Phân: “Bà đi chăm sóc Khổng Giai và Khiêm Khiêm đi, tôi đi ra ngoài với Tiểu Ninh.”
Ông dặn dò xong cũng nhanh chóng đuổi theo, sợ con trai con gái đi ra ngoài sẽ bị người ta ăn hiếp.
Diệp Ninh nhìn thấy tình hình bên ngoài, có chút kinh ngạc.
Trong sân có không ít người đang đứng, không chỉ có hai anh em Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ đến, đến cả thôn trưởng cũng theo sát phía sau.
Ngoại trừ bọn họ ra, đằng sau còn có không ít gương mặt quen thuộc, đều là bà con hàng xóm trong thôn.
Diệp Ninh chỉ mất một giây đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình.
Nếu thôn trưởng cũng đến đây, vậy chuyện này dễ giải quyết hơn rất nhiều.